Cô bé lớn lên xinh xắn, chỉ  điều  môi gần như   tí sức sống nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ  vẻ trắng xanh, trông cực kỳ gầy yếu, khiến    cảm giác như cô bé  thể c.h.ế.t yểu bất cứ lúc nào.
Tô Mai khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Nhà bọn họ mở hiệu thuốc, đời đời trong gia tộc đều truyền dạy y học, còn từng xuất hiện thánh y dược, tại   đông   bồi bổ, điều dưỡng cho cô bé?"
"Thánh y dược!" Triệu Khác  xùy giễu cợt: "Cái em  là  đây, hiện giờ nhà họ Cố   ít  học y, nhưng cực kỳ xuất sắc thì   mấy . Vốn dĩ các phương diện năng khiếu của Cố Miểu  tệ, nhưng thật đáng tiếc!" Đã để lỡ quá lâu .
"Triệu Khác, đồng chí Tô." Cố Sâm dẫn em gái và con gái đến nghênh đón,  : "Đi đường  lạnh ? Làm quen chút, đây là Cố Đan Tuyết, con gái của ."
"Đan Tuyết." Cố Sâm nhắc: "Chào  con."
Cô bé húng hắng ho, yếu ớt : "Cháu chào chú Triệu và dì Tô ạ."
Tô Mai lập tức kéo tay của cô bé, nhét  một bao lì xì dày cộp: "Ngoan."
Hai  đều đeo găng tay, nhưng cho dù là , lúc chạm  tay , Tô Mai vẫn  lạnh một lúc, dị năng trong cơ thể cuốn lấy theo bản năng.
Đầu ngón tay của Cố Đan Tuyết bỗng ấm lên, cô bé chỉ cho là sức chịu đựng của Tô Mai  nên nhích  gần về phía cô theo bản năng.
Tô Mai khẽ giật , đứa bé  nhạy cảm thật đấy.
Nở nụ , Tô Mai vẫy tay gọi bốn nhóc tì của  tiến đến, giới thiệu  lượt từng đứa một với ba .
Tiền lì xì mà  em nhà họ Cố tặng càng lúc càng nhiều, Tô Mai thấy mà mí mắt giật giật.
"Cháu cảm ơn bác Cố và dì Cố ạ." Trái , mấy tên nhóc   suy xét nhiều như , chỉ cho là Cố Sâm và Cố Miểu  quan hệ   với Triệu Khác và Tô Mai thôi.
Cố Sâm nhận lấy đồ trong tay Triệu Khác và Tô Mai, đưa cho  gác cổng, kéo lấy Triệu Khác  gọi bọn nhỏ   trong: "Bên ngoài lạnh lắm, mau  nhà với bác để sưởi ấm nào."
Triệu Khác liếc    với vẻ nghi ngờ: "Anh  cái quái gì thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-446.html.]
Biết rõ sức khỏe của con gái    mà còn dẫn   đón bọn họ.
"Người trong gia tộc và nhà  đẻ của vợ  đều tới." Cố Sâm ghé sát  ,  khẽ: "Nhằm  cháu gái  đấy,   giúp  một tay."
Tô Mai ôm lấy Tiểu Du Nhi,  hàn huyên  vài ba câu với Cố Miểu,     như  thì nhíu mày,  mặt hiện vẻ  vui, ý đồ đính ước từ bé vẫn   bỏ  !
Thấy , Cố Miểu  khỏi kéo tay Tô Mai, áy náy , ghé sát  cô  nhỏ giọng : "Yên tâm , ý định của    thực hiện  ."
Chị dâu của cô  mắt cao hơn đầu đấy, chức Trung đoàn trưởng của Triệu Khác    đủ để cô  để  mắt thì  nỡ cho đứa con gái duy nhất gả  nhà họ Triệu .
"Giúp thế nào ? Đính ước từ nhỏ ." Triệu Khác từ chối: "Không . Lần   về nhà nhắc tới chuyện , đồng chí Tô nhà  suýt nữa thì trở mặt với  luôn đấy. Hơn nữa chuyện tình cảm há  chúng   thế nào thì sẽ thế  . Sau khi lớn lên, nếu hai đứa nó  tình cảm thì  cần  ,  sẽ tự  mời bà mối, chuẩn  hạ tam thư lục lễ đến nhà cầu hôn giúp Tiểu Cẩn."
Cố Sâm nghẹn họng, tưởng    đính hôn cho con gái rượu chắc: "Đồng ý miệng thôi,  coi là thật  mà."
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Khác  lạnh   : "   , từ bao giờ mà  trở nên ngây thơ như  thế, nếu đồng ý miệng thật, ba vợ  và những  trong gia tộc của  sẽ xé xác Tiểu Cẩn nhà chúng  mất. Anh đừng gây chuyện cho  nữa.   cho  , Tiểu Cẩn nhà  sắp tham gia cuộc thi tuyển chọn quân đồng tử , nếu nó xảy  chuyện gì ở thủ đô thì  nhất định sẽ điều tra rõ, một khi phát hiện  liên quan gì đến  nhà ,   xem với tính cách của thôi thì sẽ như thế nào đây?"
Sống lưng của Cố Sâm lạnh run, nín họng  lên tiếng.
Nhà họ Cố là một tòa nhà lớn  bốn gian, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, bài trí một cách  khí thế.
"Tòa nhà   lịch sử hơn hai trăm năm ..." Vừa , Cố Miểu  giới thiệu cho Tô Mai: "Cách hai năm thì chúng  sẽ  sửa sang  một ..."
Tô Mai nghiêng đầu, Cố Đan Tuyết  theo sát bên cạnh cô, cả  giống như kho khí lạnh di động .  dị năng   cô   ưa  khí lạnh , thỉnh thoảng còn định nhào tới hít một .
"Dì Tô ơi." Cô bé đối diện với ánh mắt của Tô Mai,  toe toét: "Cháu  con gái của dì   ạ?" Tô Mai giống như một bếp lò khổng lồ , ở bên cạnh cô  ấm áp!
Không  là ấm ở bên ngoài, mà là một luồng  ấm từ đáy lòng dâng lên cuồn cuộn, khiến con    cảm giác như đang   ánh mặt trời ấm áp , ưm, thoải mái ghê.
Tô Mai: "..."
Cô nhóc !