"Dì Tô!" Cố Đan Tuyết  thấy  đẩy cửa  là Tô Mai thì hai mắt sáng ngời, vẫn cầm bút lông    dậy chạy tới bên cạnh cô.
"Ngồi nghiêm chỉnh." Đồng chí Trương  vỗ cô bé một cái: "Viết cho xong hàng  ."
Cố Đan Tuyết  xòa, vội  xuống, nhanh tay  nốt hàng chữ còn .
"Tâm  tĩnh." Bộ trưởng Lữ   Cố Đan Tuyết.
"Có  nữa cũng chỉ tổ lãng phí giấy mực thôi, còn  bằng để chiều con bé  tiếp."
"Tại  đến  đúng lúc,    sẽ căn giờ muộn hơn." Tô Mai  đặt hộp đồ ăn xuống, vắt khăn mặt đưa cho bộ trưởng Lữ: " ninh một ít canh thịt dê, rán bánh nữa, hôm nay ông ăn nhiều một chút."
"Ha ha... Lời gì  đều để cô  cả." Bộ trưởng Lữ  nhận khăn mặt, lau sạch mặt và hai tay,  đưa trả cho cô: "Lần   đến là  , đừng mang gì cả."
Tô Mai thả khăn mặt, chuyển cái bàn nhỏ đến  mặt ông , múc một bát canh  cả thịt cả nước hầm,  cầm thêm một cái bánh bột ngô đưa cho ông: "Lại   hôm nào cũng đến."
Bộ trưởng Lữ uống một ngụm canh nóng,  cắn một miếng bánh bột ngô, thỏa mãn  : "Tiểu Tô, tay nghề của cô tuyệt thật đấy.     là ngon chỗ nào, nhưng đồ ăn  xuống bụng là   ấm áp dạt dào, thoải mái cực kỳ."
"Là do dược liệu nhà họ Cố . canh    thả rễ nhân sâm Cố Miểu cho."
Nhắc tới nhà họ Cố, bộ trưởng Lữ  khỏi nghĩ nhiều: "Hai  em nhà họ quyên tặng núi thuốc ."
Tô Mai im lặng. Cô   Triệu Khác , núi thuốc nhà họ Cố  tích lũy mấy thế hệ , những năm  đây dược liệu  kín cả một tòa núi và hai sơn cốc.
"Nghe  cô kiến nghị  dược mỹ phẩm?"
Đồng chí Trương  thấy hai    chuyện quan trọng thì vội cầm phích nước nóng, dắt Cố Đan Tuyết   ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-458.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Mai ngẩn , đề nghị  là cô và Triệu Khác  chuyện riêng ở nhà, Triệu Khác ở bên ngoài che dấu năng lực đặc thù của cô còn  kịp  chứ, đảm bảo   chuyện  với bộ trưởng Lữ.
"Đừng ngạc nhiên." Bộ trưởng Lữ  .
"Triệu Khác, Mạnh Tử Hành, Thái Giai Vi đều là binh lính do  một tay đào tạo. Sau trận hủy diệt, Triệu Khác   bộ đội trinh sát,  lập tức đề cử   cho tư lệnh Giang. Lần    tới bên  cũng là   đơn xin với cấp . Cậu  là cấp   hài lòng nhất, nhiều năm như    bao giờ thôi chú ý  . Tên nhóc  đánh  giặc, thiết kế  máy móc, tiêu tiền càng đáng gờm. Có điểm duy nhất   gì là   kiếm tiền, khuyết thiếu tư duy kinh tế."
Tô Mai   là giật  thật sự: "Anh   ..."
Nếu   hôm đó đưa Cố Đan Tuyết đến đây thì cô còn   quan hệ của hai  họ .
Bộ trưởng Lữ  trả lời: " còn   tên ranh con đấy . Khẳng định là sợ quấy rầy  thanh tịnh. Đội đặc chiến là một đội ngũ quân đội kiểu mới,  chỉ các cấp tướng lãnh Thủ đô chú ý chặt chẽ, ngay cả quân nhân khắp cả nước cũng . Nếu để bọn họ  quan hệ giữa chúng  thì    thể an nhàn   giường dưỡng bệnh như bây giờ chứ? Con cháu nhà nào chẳng  ?"
Bộ trưởng Lữ dừng một chút mới  tiếp: "Tiểu Tô, trong mười ngày ngắn ngủi các cô đến Thủ đô,     hợp tác với xưởng đồ chơi kiếm  vài ngàn . Cô   năng khiếu hội họa, con mắt thẩm mỹ và cách thức lý giải cũng  độc đáo.  chỉ hỏi cô một câu thôi, cô thật sự cảm thấy  thể xuất khẩu dược mỹ phẩm ? Quốc gia chúng   cần ngoại hối."
Tô Mai gật đầu, lập tức đưa  so sánh kem dưỡng da, dầu sò do nước  sản xuất với bộ trang điểm giá cả sang quý trong cửa hàng Hoa Kiều . Lại lợi dụng tri thức trang điểm dưỡng nhan tương lai cập nhật một khóa học cho bộ trưởng Lữ.
"Nghe cô  như , ông già như  cũng hận  thể thúc giục Cố Sâm nhanh chóng sản xuất dược mỹ phẩm,  đó trở thành khách hàng đầu tiên." Bộ trưởng Lữ  ha hả.
Tô Mai hùa theo nhếch nhếch môi.
Cười xong, Bộ trưởng Lữ đẩy bát đũa , chân thành : "Tiểu Tô, cô cảm thấy nên để nhà họ Cố bọn họ tự dựng xưởng  để bọn họ hợp tác với quốc gia thì hơn?"
"Bộ trưởng Lữ  thể để bọn họ giữ bí phương  ?"
Đây là  bọn họ hợp tác với quốc gia . Bộ trưởng Lữ thoáng đăm chiêu: "Ý cô là để chính phủ cung cấp nhà xưởng, máy móc, công nhân, nhưng kỹ thuật trung tâm vẫn do nhà họ Cố nắm giữ ?"
"Nhà họ Cố là y dược, mà quốc gia  còn  ngành nhuộm vải, các loại thêu dân tộc, đồ ăn ngon, văn hóa rượu,  nghệ, chế phẩm gốm sứ vân vân. Bộ trưởng Lữ, những gì  thể nêu  quá nhiều, những thứ  thể phát triển cũng  nhiều..."
Bộ trưởng Lữ chấn động, ngẩng đầu đối diện đôi mắt sáng ngời của Tô Mai.