"Chú cháu là hại cũng hề tính toán với ba cháu. Bây giờ, chỉ trong nhà mới chuyện . Đi ngoài nên như thế nào thì cứ như thế , cháu đừng cảm thấy gánh nặng trong lòng."
"Ông vẫn là lưu manh..." Triệu Chương lẩm bẩm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Mai vỗ vỗ vai trấn an bé: "Lát nữa hỏi bác cả cháu xem rốt cuộc xảy chuyện gì..."
Nếu thực sự xâm phạm đồng chí nữ khác thì chẳng còn cách nào, nên như thế nào thì cứ như thế thôi.
"Đừng , rửa mặt ăn chút trái cây ."
Bên tai tiếng xe truyền tới, Tô Mai dậy tới bên cửa sổ và xuống . chiếc xe Jeep mà Triệu Khác thường dùng dừng ở cổng. Triệu Trác bước từ vị trí tài xế xuống, đó mở cửa xe phía và đỡ Quý Tiểu Ngũ trong nhà.
"Bác cả của cháu về . Thím xuống xem một chút." Tô Mai dứt lời, xoay xuống lâu.
Triệu TRác đỡ Quý Tiểu Ngũ trong, liếc mắt một cái là thấy Tiểu Du Nhi đang ôm đĩa trái cây, hai má phình vì ăn trái cây.
"Tiểu Du Nhi, lạnh ?"
Tết Nguyên Tiêu mới qua hai ngày, khí trời vẫn còn lạnh. Ngồi trong gió lạnh ăn trái cây chẳng khác nào ăn băng. Tiểu Du Nhi lắc đầu, chằm chằm đĩa sơn tra, đó bé ngắt hai quả nhỏ đưa cho hai mặt.
Quý Tiểu Ngũ nhận lấy một quả tiếng cảm ơn. Triệu Trác xua tay. Tiểu Du Nhi sợ hối hận nên nhanh chóng nhét trái cây miệng.
Triệu Trác nhịn đưa tay gõ cái mũ da của bé: " là quỷ tham ăn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-494.html.]
Tiểu Du Nhi sợ gõ tiếp nên ôm đĩa hoa quả xê dịch sang bên cạnh mấy , bậc thang quần của bé lau tới sáng bóng. Triệu Trác mỉm , để ý tới Tiểu Du Nhi nữa mà đỡ Quý Tiểu Ngũ phòng.
Dương Đồng Quang quan sát Quý Tiểu Ngũ một lượt, đó nhận lấy bệnh án mà
Triệu Trác đưa và xem một chút. Ông thấy đây vấn đề lớn, cơ bản thể xuất viện . Về phần huấn luyện thì bác sĩ đề nghĩ nghỉ ngơi nửa tháng nữa mới tính: "Lấy một bài thi lớp bảy cho ."
Hai vị tướng lĩnh một hài lòng nhưng hề hé răng, còn thì phản đối ngay: "Phó sư đoàn trưởng Dương, chúng từng khảo sát đội đặc chiến mà Triệu Khác lãnh đạo, đừng là nửa tháng, bây giờ những chiến sĩ cách biệt như ngày và đêm . Tuy cường độ huấn luyện của chúng chẳng thể so với bọn họ, nhưng qua nửa tháng nữa, sự chênh lệch giữa và những khác sẽ nhỏ . Sau , ngài bảo đuổi theo như thế nào? Quý Tiểu Ngũ tiến bộ nhưng khác cũng đang tiến bộ!"
Tâm trạng của Quý Tiểu Ngũ trầm xuống, nhịn về phía Tô Mai đang xuống lầu.
Cô nghĩ một chút : "Phó sư đoàn trưởng Dương, hai vị, thấy thế ? Trước cứ bài kiểm tra trúng tuyển . Trong lúc đứa trẻ dưỡng thương sẽ tạm thời qua đó, văn hóa thì chúng sẽ tìm bổ túc. Về phương diện huấn luyện, Triệu Khác sẽ căn cứ thể chất của để đưa một kế hoạch riêng. Một tháng , chúng sẽ tiễn Quý Tiểu Ngũ về bộ quân sự. Cậu vượt qua bài kiểm tra thì sẽ ở , vượt qua chúng cũng sẽ ép buộc."
Ba tới việc Triệu Khác sẽ căn cứ thể chất của đứa trẻ để đưa kế hoạch huấn luyện thì hai mắt sáng ngời, đồng loạt gật đầu, trong lòng tràn ngập mong chờ.
Nếu kế hoạch thì họ cần lo lắng rằng thể năng của quân nhân hoặc trẻ con thương thoái hóa, theo kịp tiến độ huấn luyện của bộ quân sự nữa.
Tướng lĩnh phụ trách thu phát bài thi bật dậy, cầm một bài thi lớp bảy đặt ở bên cạnh Tiểu Hắc Đản. Quý Tiểu Ngũ động tác chào hình dạng theo nghi thức quân đội, tập tễnh tới, kéo cái ghế xuống và cầm bút lên .
Tiểu Hắc Đản lớp hai học năm môn theo thứ tự là ngữ văn, học, thể dục, mỹ thuật và âm nhạc. Cậu khá nhanh nên chẳng mấy chốc xong ngữ văn và học. Tiếp theo là tới mỹ thuật, Dương Đồng Quang mở một cái hộp , lấy một mô hình tứ hợp viện và một hộp màu trong đó đưa cho bé.
"Cháu cứ theo sự hiểu của mà vẽ."
Yêu cầu gì đặc biệt, tìm tòi chính là nền tảng hội họa của trẻ con. Từ đó cũng thể thăm dò và hiểu năng lực của con trẻ. Tô Mai nhíu mày, ngờ thi lượt từng môn. Cô cứ nghĩ chỉ đánh giá ngữ văn và học thôi.
Triệu Cẩn học lớp năm, Lâm Niệm Doanh thì học lớp bốn. Chương trình học của bọn chúng cao hơn Tiểu Hắc Đản nên đương nhiên sẽ thêm lịch sử và địa lý. Hai vẫn còn đang vùi đầu . Tiểu Hắc Đản vẽ xong bản vẽ phẳng và bản vẽ lập thể của tứ hợp viện.