Tô Mai nhón chân thoáng qua phía xa xa, nhắm mắt đành lòng thẳng. Nét vẽ chẳng những xiêu xiêu vẹo vẹo mà màu sắc của mô hình còn chẳng hề giống. Người là tường màu đỏ, ngói màu xanh đen. Cậu bé thì tô ngói màu xanh da trời, tường thì màu vàng, cột thì màu đỏ thẫm, hành lang thì màu tím đen. Ba thu bức tranh mà chẳng biểu cảm nào.
Dương Đồng Quang sờ đầu bé: "Nghe cháu gõ trống, hát cũng tệ. Cháu biểu diễn cái gì trong bài thi âm nhạc?"
Tiểu Hắc Đản lấy giấy vụn lau màu vẽ còn dính tay: "Cháu thổi kèn suona . Hay là để cháu thổi cho một bài nhé?"
"Được thôi!" Môn âm nhạc quan trọng, thật Dương Đồng Quang để ý bọn trẻ biểu diễn cái gì, hát cũng , rống hai câu là .
"Chúng bên ngoài , tránh ảnh hưởng tới cháu."
Tiểu Hắc Đản trả lời chạy tới phòng nhi đồng cầm kèn suona theo Dương Đồng Quang ngoài. Trên bậc thang ở cửa, Tiểu Du Nhi ăn hết sơn tra, đang ôm chiếc đĩa nghiêng ngủ.
Dương Đồng Quang đảo mắt qua , khỏi kinh ngạc: "Ôi! Sao đứa trẻ ngủ ở đây?"
"Mẹ!" Tiểu Hắc Đản đầu gọi.
"Tiểu Du Nhi đang ngủ ở cửa."
Triệu Trác sửng sốt: "Vừa , lúc và Tiểu Ngũ thằng bé vẫn đang ôm đĩa vui vẻ ăn trái cây mà."
"Bao giờ, trẻ con ngủ cũng cực nhanh."
Tô Mai , bước tới bế Tiểu Du Nhi và sờ thử trán, tay của bé. Sau khi thấy tất cả đều bình thường, cô gỡ tay đang ôm cái đĩa của Tiểu Du Nhi , lấy khăn lông ướt nhẹ nhàng lau mặt và tay cho bé và ôm phòng nhi đồng. Tô Mai cởi áo khoác đặt giường của Tiểu Hắc Đản.
Như , khi bé tỉnh chỉ cần kêu một tiếng là cô thể tới một cách nhanh chóng. Tô Mai giơ tay lên đồng hồ, sớm nữa . Nếu sườn dê nướng thì bây giờ ướp.
Cô cởi áo khoác ngoài , dậy phòng bếp. Vào tết Nguyên Tiêu, Triệu Khác mua dê và cá về. Đám Tần Thục Mai còn ăn hết một nửa. Sườn dê rửa sạch ướp gia vị, thịt dê thì băm nhân bánh chẻo hoa sen thủy tinh hoặc cắt thành hình hoa cúc tẩm bột cho dầu chiên lên. Cá thì lọc xương, cắt hoa chiên tạo hình sóc. Sau khi cho cá đĩa thì rưới sốt chua ngọt lên. Đương nhiên, cô cũng quên cháo mà Triệu Khác ăn.
Cuộc thi kết thúc, bên Tô Mai cũng cơm nước xong xuôi. Mùi sườn dê nướng tràn ngập khắp nhà. Lúc , Tiểu Du Nhi cũng thức dậy, Triệu Trác động tĩnh vội vàng chạy phòng nhi đồng.
Cậu bé mơ mơ màng màng lật bò dậy, bác cả của với giọng non nớt: "Mẹ cháu ?"
"Mẹ cháu đang nướng sườn dê cho cháu."
"Ồ!" Tiểu Du Nhi liếc quần áo , là quần bông và áo bông chứ mặc áo khoác. Cậu bé quan sát xung quanh, chỉ một tay chiếc áo khoác, quần đang vắt ghế đặt ở cuối giường.
"Bác cả, mặc!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-495.html.]
Triệu Trác cầm quần áo lên , vạt áo dính đầy nước sơn tra, bây giờ vẫn còn ươn ướt. Trên m.ô.n.g quần cọ đầy bùn.
"Quần áo bẩn hết , bộ khác nhé?"
Tiểu Du Nhi lắc đầu, há miệng ngáp một cái: "Ba giặt quần áo khổ, nước lạnh lắm. Một ngày một đêm cháu chỉ thể mặc một bộ quần áo thôi."
Triệu Trác sửng sốt, nhịn lớn: "Thế Tiểu Du Nhi bẩn quần áo?"
Tiểu Du Nhi ngượng ngùng che mặt, ha hả: "Cháu quên mất."
Lúc đó, bé chỉ nhớ tới ăn, ai còn để ý tới quần áo bẩn . Triệu Trác bật lắc đầu, bế Tiểu Du Nhi đặt lên đùi, mặc quần áo và giày cho bé: "Được ."
"Cảm ơn bác cả." Tiểu Du Nhi chạy về phía hai bước, cúi đầu giày chân, bất đắc dĩ đầu thở dài với Triệu Trác: "Giày ngược ."
"Ngược ư?" Anh xổm xuống bé một chút.
"Có ngược !"
"Ngược ."
"Không ngược."
"Ngược ."
"Được , bác đổi cho cháu." Triệu Trác ôm Tiểu Du Nhi đặt lên đùi, đổi giày một nữa.
Tiểu Du Nhi hai bước cảm thấy : "Bác cả, ngược ."
Triệu Trác bất đắc dĩ nhíu mày, bế bé ngoài và : "Để cháu xem một chút xem ngược ?"
"Đồng chí Triệu." Dương Đồng Quang dẫn theo hai tướng lĩnh thu bài thì tới.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chúng đây. Lát nữa hãy với đồng chí Tô một tiếng giùm nhé. Tám giờ sáng ngày , đừng quên đưa bọn trẻ tới bộ quân sự báo danh."
"Mọi đừng , bên trong nấu cơm xong . Các vị ở ăn cơm xong hãy ." Triệu Trác vội vã buông Tiểu Du Nhi , đưa tay kéo Dương Đồng Quang và một khác.
Sau đó, gọi Quỷ Tiểu Ngũ và cầm bài thi : "Tiểu Ngũ, đồng chí Trình! Mọi xuống , sẽ gọi dọn cơm lên."