"Tiểu Cẩn, mau gọi  cháu dọn cơm. Niệm Doanh  lấy rượu ."
Hai  đáp lời, một  chạy tới nhà bếp còn một  thì  mở cái tủ nhỏ ở điều kỷ  cầm hai bình Tây Phượng . Tiểu Du Nhi  hai bước, chân  thoải mái cho lắm nên  bệt xuống đất tự cởi giày ,  đó  lên xách giày  về phía phòng bếp.
Tô Mai vốn nấu cơm cho cả bốn ,  Triệu Cẩn   thì cho bốn món nóng, hai món lạnh  khay và bưng .
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mẹ, ha ha." Tiểu Du Nhi xách giày  ở ngoài phòng bếp  Tô Mai và toét miệng .
Cô kinh hãi : "Tiểu Cẩn, mau bế thằng bé  nhà."
Chạng vạng tối, nhiệt độ trong  khí giảm xuống, mặt đất   đóng băng. Mặc dù trong nhà  đều lát gạch xanh,  thể  tới  lui nhưng  nền gạch vẫn dính một ít bùn. Hôm nay, bùn  bóng băng. Nếu đế giày mỏng vẫn  thể cảm nhận   lạnh, huống hồ  bé  chỉ đeo một đôi tất len.
Triệu Cẩn đáp  một tiếng, đưa tay  bế Tiểu Du Nhi lên: "Sao em   giày?"
"Là do bác cả ngốc,  giày cho em những hai  đều ngược."
Triệu Cẩn liếc  giày trong tay  bé, một trái một  chẳng  vấn đề gì cả,   thể  ngược chứ?
"Để   cho em."
Dứt lời,  bé bế em trai   phòng khách, đặt Tiểu Du Nhi lên ghế salon  đưa đôi giày lên  kỹ một lượt. Triệu Cẩn cho tay  trong điều chỉnh  vị trí của lót giày. Chiếc giày thứ nhất  , chiếc thì hai... Trên mặt  bé lộ  vẻ kỳ lạ, dùng tay kéo . Trong giày  một viên kẹo vị hoa quả.
"Tiểu Du Nhi,  em  giấu kẹo ở trong giày?"
"A! Kẹo của em..."
Tiểu Du Nhi đưa tay  đoạt lấy,  hì hì : "Em giấu ở trong túi  sẽ lấy , giấu trong giày  sẽ  tìm ."
 chỉ ngủ một giấc mà  bé  quên mất.
Tô Mai bưng đồ ăn  nhà,   tới    lời  nên  nhịn  búng  trán  bé một cái và : "Đưa đây."
Tiểu Du Nhi bĩu môi, tủi  gọi một tiếng "", cái tay đang cầm viên kẹo lén lút đặt ở  lưng.
"Con giấu kẹo trong giày bao lâu ?"
Tô Mai  vòng qua ghế salon, bước tới và  xổm  mặt  bé. Sau đó, cô nhận lấy giàu từ tay của Triệu Cẩn, đeo  cho Tiểu Du Nhi: "Không thối ?"
Cậu bé  thấy  đáp: "Không thôi."
Tô Mai: "Chiều  con ăn nhiều sơn tra như  , giờ còn ăn kẹo. Cẩn thận  sâu răng đấy."
Tiểu Du Nhi sợ hãi che lấy miệng,  đó vội vã buông tay và há to miệng : "Mẹ xem ..."
Tô Mai nhẹ nhàng giữ lấy cằm Tiểu Du Nhi  xem  sâu răng : "Con ăn nhiều sơn tra quá nên  nóng. Lát nữa còn   ăn sườn dê nướng, ăn nhiều cháo một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-496.html.]
Tiểu Du Nhi than thở: "Mẹ, mai con sẽ ăn cháo,  ăn thịt con  ngủ ngon . Không ngủ ngon cũng sẽ  nóng trong ."
"Con  nhiều chuyện đấy chứ!" Tô Mai đưa tay  thu viên kẹo trong tay và búng  trán  bé một cái.
Cô cảnh cáo: "Lần , con còn dám giấu kẹo thì ngày nào  cũng bắt con ăn cháo. Nhớ ?"
"Được , rửa tay   ăn cơm." Tô Mai  xung quanh một lượt.
"Niệm Doanh, con lên lầu gọi đám  Triệu Sâm xuống ăn cơm . Tiểu Hắc Đản ?"
"Chắc Tiểu Hắc Đản  vườn hoa thổi kèn souna  ạ." Triệu Cẩn đáp.
"Sao lúc   ? Đến giờ ăn cơm ."
"Chắc em  thấy trong cuộc thi   thổi chữa . Lúc nãy, Tiểu Hắc Đản mới thổi  một đoạn huấn luyện viên Dương  bảo ngừng ."
"Nó thổi cái gì?" Tô Mai tò mò hỏi.
"Em  tự sáng tác. Chuột con, chó con, mèo con nháo Nguyên Tiêu."
Cô liếc  Dương Đồng Quang đang uống rượu ở bàn cơm : "Huấn luyện viên của các con  xong  phản ứng gì?"
"Con  , nhưng..." Triệu Cẩn  .
"Họ trở về liên tục mát xa tai."
Tô Mai vui vẻ bật , khom lưng ôm Tiểu Du Nhi lên,  đó dặn Triệu Cẩn: "Con bảo dì Lý dọn cơm lên cho. Các con cứ ăn  , dì  vườn hoa xem."
"Vâng."
Tô Mai  bế Tiểu Du Nhi  khỏi cửa thì thấy Triệu Khác đang đỡ Tần Thục Mai về.
"Sao   gọi điện thoại bảo  cả lái xe tới đón  ?"
Tần Thục Mai miễn cường nở nụ  : "Không xa lắm,  bộ một tí là về tới nhà ."
Tô Mai quét mắt  hai cái chân run rẩy của bà ,  nhíu mày . Cô đưa Tiểu Du Nhi cho Triệu Khác, đỡ Tần Thục Mai  trong và : "Mẹ  nhà , để con bóp chân cho."
Anh  đứa con trai nhỏ trong lòng: "Vừa , con và  định  ?"
"Con và  định  vườn hoa để tìm  Hắc Đản về ăn cơm."
Triệu Khác: "Tiểu Mai, để   đón Niệm Huy."
Tô Mai đáp  một tiếng,  đó  đầu hỏi Tần Thục Mai: "Đến lúc ăn cơm . Mẹ! Mẹ định ăn ở  lầu  lên lầu ăn?"