Ăn cơm xong, Tôn Cương Thiết và Triệu Khác mang  , trong doanh địa ngoại trừ hai vị tướng canh giữ thì những  khác lục tục xuống núi,  ca ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, che chở bọn chiến sĩ nhỏ.
Tô Mai rửa sạch hộp cơm,  bận rộn nấu cơm với Trương Truyền Thừa cho các chiến sĩ  ca trở về, nồi lúc nãy là  cho bọn họ, chỉ là  đám  Tôn Cương Thiết, Triệu Khác đột nhiên xuất hiện ăn hết.
Quân đồng tử năm  một tổ, tổng cộng chia thành chín tổ.
Vừa đặt chân lên núi,   lập tức tách .
Tổ của Tiểu Hắc Đản bọn họ, Vinh Hiên lớn nhất, tiếp theo là Trương Học Văn, Lưu Vĩnh Ngôn, Tôn Tiểu Lang và Tiểu Hắc Đản.
Năm  nhắm chuẩn phương hướng, cõng hành lý, mỗi  cầm một cành cây   núi,    hơn một tiếng, trong núi rừng rậm, sương mù dày, bọn họ cũng  mang đồng hồ, dần dần  phân biệt rõ phương hướng,  tính  thời gian.
"Em đói bụng." Tiểu Hắc Đản lau mồ hôi  trán: "Ăn chút gì  ."
Trước khi lên núi, túi của     vơ vét một , đồ ăn vặt, diêm, chăn nhỏ gì đó đều  tịch thu,    lượt  xuống  một gốc cây khô  ngã xuống, nhăn mặt.
Tôn Tiểu Lang: "Ăn cái gì đây? Túi   móc rỗng."
Tiểu Hắc Đản vểnh lỗ tai  ngóng: "Tìm nguồn nước ."
Lần   tìm khiến bọn họ  chệch hướng ban đầu, vây quanh phía nam, tìm  một khe suối từ phía  chảy xuống.
Nước  lạnh, Tôn Tiểu Lang vốc nước  uống, Tiểu Hắc Đản nhớ kỹ lời Tô Mai, vội vàng ngăn : "Không thể uống lạnh, chúng   nghỉ ngơi trong núi hai ngày một đêm, tiêu chảy thì phiền toái."
Tôn Tiểu Lang: "Ở chỗ    tìm nước nóng uống chứ?"
"Đun sôi ." Tiểu Hắc Đản đặt túi đeo lưng xuống, ngửa đầu  một lát,  thấy một ổ chim non  cành cây cao cao: "Các   tìm củi khô, em leo lên xem  trứng chim ."
"Để  ." Vinh Hiên vứt ba lô xuống,  qua đó chậm rãi bò lên cây.
Lưu Vĩnh Ngôn cũng tìm một cây  tổ chim bò lên.
"Nếu như  thì đừng lấy hết." Tiểu Hắc Đản ngửa đầu dặn dò một tiếng,  tại  tảng đá bên cạnh khe suối,   trong nước một hồi,  cá. Cậu bé rút d.a.o găm bên hông , chuốt nhọn cành cây trong tay, yên lặng  ở bờ nước, một lát  đột nhiên đ.â.m một nhát, xuyên qua con cá ném lên bờ.
"Hay đấy! Tiểu Hắc Đản." Trương Học Văn  : "Không ngờ em còn  ngón ."
Tiểu Hắc Đản: "Anh  thấy  em xuống suối xiên cá, đó mới gọi là lợi hại!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-524.html.]
Bọn họ cũng   của Tiểu Hắc Đản  việc ở nhà ăn,  thật, trong nội tâm  nhóc ít nhiều gì cũng thấy chướng mắt, nếu    nhóc  ba kế của  bé là đội trưởng đội đặc chiến thì ai  chơi với  bé chứ, một đứa trẻ còn  kiêu ngạo, thỉnh thoảng  cưỡi  đầu bọn họ tự xưng là lão đại, cũng chỉ  tính tình của Vinh Hiên  nên  tính toán với  bé, thường xuyên  để ý  bé   việc của  khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương Học Văn méo miệng, gọi Tôn Tiểu Lang ở bên   nhặt củi.
Tiểu Hắc Đản chăm chú  chằm chằm mặt nước, một lát   xiên một con.
Nước giữa khe suối vẫn cạn,   cá nhỏ,  còn ít cá, bận rộn nửa ngày cũng chỉ xiên  năm con.
Tiểu Hắc Đản  bốn  trở về, buông gậy gỗ xuống, nhảy xuống tảng đá: "Lớp trưởng,    cá ?"
Vinh Hiên lắc đầu.
"Đánh lửa thì ?"
"Niệm Huy, em nghĩ  vạn năng ?" Vinh Hiên  : "Nếu em  thì dạy   thế nào ?"
Tiểu Hắc Đản cầm cá, vẫy tay với  bé.
Vinh Hiên  qua học theo  bé, một tay cầm cá, một tay cầm d.a.o găm chậm rãi cạo vảy cá.
Tiểu Hắc Đản  cạo vảy, m.ổ b.ụ.n.g bỏ nội tạng, cắt mang, rút phần tanh của cá ,  học theo dáng vẻ của   bé, giải thích cho  bé một lượt: "Rõ ?"
Vinh Hiên học theo  nhức đầu.
Lưu Vĩnh Ngôn  thấy con cá  xử lý  trong tay Tiểu Hắc Đản,  khỏi khen câu: "Niệm Huy,  đấy! Thật sự  tài."
Trương Học Văn xì khẽ: "Ngược    khoe khoang."
Lưu Vĩnh Ngôn    chau mày,  để ý tới  nhóc,  qua cầm lấy một con cá, học  cá.
Tôn Tiểu Lang sờ một con ốc  tảng đá ở bờ nước: "Niệm Huy,  thể ăn ?"
"Có thể." Tiểu Hắc Đản buông con cá   xong, nhặt  một con ốc lớn đập , bỏ  phần  bùn cát, cầm d.a.o găm cắt thành lát mỏng, đặt  tảng đá : "Đợi lát nữa đặt chung với cá  trong hộp cơm để nấu."
Hai mắt Tôn Tiểu Lang lóe sáng, chọn con lớn mà nhặt.
Tiểu Hắc Đản rửa tay   đến  đống củi, chọn một cây củi thô  cành  khô, cầm d.a.o găm khoét  một lỗ, nhét chút cỏ khô , cầm que gỗ bắt đầu chà xát thật nhanh.
Thấy  qua bảy tám phút còn   chút tia lửa nào hiện lên, Trương Học Văn  im lặng ,  kêu gào: "Lâm Niệm Huy, em     ?"