Tiểu Hắc Đản  để ý tới  nhóc, tăng nhanh động tác trong tay, đột nhiên tia lửa b.ắ.n , trong lòng  bé vui mừng, tay càng nhanh hơn, 'tạch' một cái lửa bừng lên.
Tiểu Hắc Đản vội vàng xếp ở phía ,  đó là cành cây nhỏ và củi khô.
Lửa càng đốt càng lớn, Tiểu Hắc Đản chỉ huy Tôn Tiểu Lang và Vinh Hiên dời mấy đống lửa , đồng thời để một tảng đá ở hai bên đống lửa, lấy hộp cơm của  múc nước ở khe suối, đặt  tảng đá.
Sau đó ném cá    thịt rửa sạch và thịt ốc cắt miếng  nồi.
Tô Mai chú trọng mùi vị và phối hợp dinh dưỡng, từ  đến nay Tiểu Hắc Đản luôn sơ ý,  lúc  tâm tư cũng trở nên tinh tế tỉ mỉ, trong lúc nấu canh cá,  bé mang theo Tôn Tiểu Lang và Vinh Hiên  trong núi tìm mấy cây nấm  thể ăn, đào vài cây ngọt bỏ  hộp cơm.
Vinh Hiên và Lưu Vĩnh Ngôn móc  trứng chim, mỗi  chia  hai quả, bớt việc như Tôn Tiểu Lang và Trương Học Văn cho thẳng  trong canh, Vinh Hiên và Lưu Vĩnh Ngôn rửa qua  ném  trong hộp cơm nấu, Tiểu Hắc Đản thì trét bùn nhão lên  đặt  lửa nướng.
Dương Đồng Quang  dọc đường tìm ký hiệu, tới  ca chiến sĩ bảo vệ bọn họ,  thấy mấy đứa nhóc uống nước sôi ăn thịt thì  khỏi sững sờ,  đó  : "Ai  bản lĩnh lớn ? Trốn khỏi cuộc vơ vét của các ."
Chiến sĩ lắc đầu: "Đều do chính bọn họ nghĩ biện pháp  . Xiên cá, móc trứng chim, đánh lửa, nấu canh. Phó sư trưởng Dương, nếu kiểm tra kỹ năng sinh tồn thì  cảm thấy Lâm Niệm Huy đạt yêu cầu."
"A -" Dương Đồng Quang suy đoán trong bụng, hơn phân nửa là Triệu Khác từng dạy  khi bọn họ nhập ngũ: "Nơi  cách chỗ kiểm tra của đội đặc chiến  xa nhỉ?"
"Năm cây  bên ngoài là phạm vi hoạt động của họ."
Khi đang  chuyện, Diêm Minh và Giang Thạc  tìm ánh lửa và mùi thơm của thức ăn chạy vội tới đây.
Hai   lướt qua chỗ Dương Đồng Quang và chiến sĩ ẩn nấp,  , chỉ xem như   thấy.
"Niệm Huy." Diêm Minh  : "Trùng hợp  ! Các cháu cũng tới huấn luyện dã ngoại hả?"
Dương Đồng Quang  nhịn  lẩm bẩm một câu: "Không hổ là binh do Quân trưởng Tôn và Trung đoàn trưởng Triệu mang, da mặt dày như ." Ngay cả cách  chuyện cũng  khác mấy.
Tiểu Hắc Đản  thấy Diêm Minh, lập tức vui vẻ nhảy lên: "Chú Diêm, các chú cũng tới huấn luyện dã ngoại ạ?"
"Ừm."
"Vậy   ba Triệu cũng tới  ạ?"
"!" Diêm Minh chỉ lên  núi: "Anh  đang chờ các chú ở đỉnh núi kìa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-525.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vậy tại  các chú  nhanh chóng  qua đó ạ?" Tôn Tiểu Lang tò mò hỏi.
Giang Thạc duỗi năm ngón tay : "Các chú  ở trong núi năm ngày bốn đêm. Chạy tới nơi sớm như , còn  đến thời gian, còn   đội trưởng  nghĩ  thứ quái quỷ gì để giày vò các chú đây."
Nếu  với tốc độ  bộ của bọn họ, hơn hai tiếng   thể chỉ  đến chỗ .
Tiểu Hắc Đản bưng hộp cơm lên, tặng lửa của  cho hai .
Giang Thạc  canh cá và thịt xoắn ốc thật mỏng trong hộp cơm của họ, gọt cành cây  đến bên bờ nước, xiên một mạch mười con cá, xử lý xong xiên lên  cành cây, nướng.
Diêm Minh  nhặt  chút củi lửa.
Tiểu Hắc Đản uống canh xong, chạy tới giúp bọn họ tìm nấm, còn đào thêm một  cây  thể ăn.
Mấy  Vinh Hiên thì rửa sạch hộp cơm  múc thêm chút nước, đun sôi  đó đổ  bình nước mang theo bên .
Tiểu Hắc Đản cũng đun cho  một hộp cơm.
Sau đó hai bên thỏa thuận,  cùng .
 mà  đợi Diêm Minh, Giang Thạc ăn cơm xong mang theo lũ trẻ con hành động,  vùng trời của khu rừng vang lên tiếng kèn: "Toàn bộ thành viên 311 xin chú ý,  bộ thành viên 311 xin chú ý,  ống tay áo bên  của các ,  đó  dính màu đỏ là đội đỏ, dính màu lam là đội lam. Sau năm ngày, một đội nào cướp  cờ đỏ  đỉnh núi thì đội đó chiến thắng,  thắng trận... Khà khà." Tôn Cương Thiết  : "Có một cơ hội học tập  quân trong vòng hai tháng, chẳng hạn như nhảy dù, đặc huấn bay vân vân. Cơ hội hiếm , các đồng chí cố lên nha -"
Diêm Minh, Giang Thạc  hẹn mà cùng  ống tay áo của .
Một đỏ một lam.
"Oa!" Tiểu Hắc Đản hưng phấn : "Sắp đánh  ạ?"
Giang Thạc và Diêm Minh cùng lúc rùng , cảnh giác  về phía đối phương.
Tiểu Hắc Đản  cá nướng trong tay bọn họ, vươn tay : "Đừng lãng phí, cho cháu , cháu giúp hai  ăn hết."
Món canh cá  nãy  thật sự ăn  no.
Tôn Tiểu Lang cũng vô thức nuốt nước miếng: "Cháu cũng  thể ăn giúp một miếng."
Giang Thạc lập tức giận quá hóa : "Mấy đứa các cháu chỉ ước gì là bọn  lên đúng ?"