Khóa trường mệnh, bát vàng, đũa vàng, quần áo vớ giày, sáng sớm Tần Thục Mai và Dụ Lan  giúp một tay chuẩn  xong.
"Tiểu Sâm   bộ đội, việc huấn luyện của  bé, trong  thời gian    để ý một chút." Tô Mai , buông công cụ trong tay xuống, cầm lấy giấy bút, nhanh chóng vẽ  một cái cung: "Mấy ngày nữa em  cho  bé một cái cung,  dẫn nó  luyện lực tay một chút."
"Không cần phiền phức như , tìm một tảng đá, mỗi ngày để  bé giơ lên bảy tám chục , qua nửa năm sẽ  lực cánh tay."
Tô Mai trừng : "Có chính xác ?"
"Ná cao su của bọn Niệm Huy    lấy  , cho  bé một cái, để  bé mỗi ngày b.ắ.n chim sẻ. Chẳng những trừ hại, bắt  còn nướng ăn ."
Tô Mai nghẹn họng: "Coi chừng  cả ,    quan tâm."
"Anh cả   nông cạn như ,    kết quả thôi."
Ngày hôm , Triệu Sâm như thường lệ chạy bộ trở về cùng với Triệu Quân, Triệu Chương, Cố Đan Tuyết,   tới cửa là  chú xách tới  một khối đá: "Ôm thử một chút."
Triệu Sâm hít một  thật sâu,  xổm xuống ôm lấy, từ từ  lên."
Triệu Khác đá đá chân  bé: "Không  dùng trung bình tấn ?"
Triệu Sâm buông tảng đá xuống,  vững trung bình tấn, ôm lấy tảng đá một  nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nâng lên!"
Nâng,  nâng .
"Vậy thì ôm . Tiểu Chương" Triệu Khác chỉ một tảng đá khác nhỏ hơn: "Đây là của cháu, Tiểu Quân, cầm đồng hồ bấm giờ cho hai  của cháu."
Hai  đáp một tiếng, một   trung bình tấn ôm lấy tảng đá, một  chạy  phòng  bà cô bé đưa cho cái đồng hồ đeo tay, cầm đồng hồ  xổm  mặt hai , thỉnh thoảng  báo  kim phút.
Cố Đan Tuyết ở bên cạnh  một lát,  híp mắt nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu
Du Nhi: "Chị cũng tìm cho em một tảng đá nha?"
Tiểu Du Nhi  quần áo mới   , lắc đầu: "Bẩn quần áo  sẽ  vui."
Tô Mai bưng bánh trứng gà từ phòng bếp  ,   liếc  quần áo    bé,  : "Không , con ôm tảng đá ,  bẩn  sẽ giặt cho con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-531.html.]
Tiểu Du Nhi: "..."
Một buổi sáng sớm, Triệu Khác dẫn Tô Mai, đem theo chín phần mười  theo hải sản, nấm, lương thực Trương Hạ Sơn và Trương Ninh gửi đến tính cả thịt dê gà cá mà  mua, chở đến nhà họ Cố.
Triệu Khác ở phòng  việc bàn bạc danh sách khách khứa đến tiệc, Tô Mai  phòng bếp cùng thầy Uông quyết định thực đơn ngày mai.
Đối với nguyên liệu nấu ăn, lên công thức, Tô Mai lấy công thức mì sợi do thầy Uông  và một gói thức ăn  nấu chính  khỏi phòng bếp,  đến sân chính nơi ông cụ Cố ở.
Ông cụ Cố từ ô cửa sổ  thấy cô bước  viện, ông gọi  ngoài: "Tiểu Mai, tới đây."
Trong thư phòng, vợ chồng Cố Sâm cũng  mặt.
Tô Mai và Phạm Vân vợ Cố Sâm  từng gặp mặt một  tại nhà cũ của nhà họ Cố  mùng một đầu năm. Nói thật,  đó gặp , ấn tượng về   đều nát bét.
Theo phép lịch sự, Tô Mai  nhà, lên tiếng chào hỏi : "Đồng chí Cố, đồng chí Phạm, lâu ngày  gặp."
"Gọi đồng chí Cố, đồng chí Phạm gì đấy." Ông cụ Cố  : "Tiểu Mai, hai đứa nó lớn hơn cháu và Tiểu Khác mấy tuổi,   Đan Tuyết cũng nhận  gối cháu, vợ chồng các cháu và hai đứa nó cũng xem như  chị em khác họ, cháu nhỏ hơn thì gọi bọn nó một tiếng  chị."
Chẳng qua chỉ là một cái xưng hô, ông cụ cũng    , Tô Mai cũng  so đo, cô sửa lời: "Anh Cố, chị Vân."
Thấy những   ở  mặt Tô Mai ít nhiều đều   hổ, Cố Sâm  dậy, mất tự nhiên : "Em dâu."
Biết nhà  đẻ Tô Mai chỉ là gia đình khó khăn ở một ngôi làng miền núi Thiểm Bắc, bản  cũng  học hành nhiều, cô và Triệu Khác đều  kết hôn  thứ hai. Hơn nữa, hôm đó Tô Mai thật sự  chừa cho chị  mặt mũi, Phạm Vân cũng  thèm  lấy Tô Mai, chẳng qua là ngại ông cụ ở bên cạnh, nên  khi đến  dặn  với chồng. Một hồi lâu , chị  mới miễn cưỡng  dậy,  đỉnh đầu Tô Mai  một tiếng "Em dâu",  đó chỉ  cái hộp  đất, ngày mai là sinh nhật Đan Tuyết,   chuẩn  một bộ quần áo và trang sức đeo tay cho nó, cô đưa cho nó ."
Tô Mai: "Được."
Hai bên  xuống  chuyện một lúc, Triệu Khác và Tô Mai   tạm biệt.
Ông cụ Cố vốn định giữ đôi vợ chồng trẻ  ăn cơm tối, nhưng thấy thái độ của Phạm Vân, ông mệt mỏi khoát tay: "Cố Sâm, cháu  chú tiễn Tiểu Khác và Tiểu Mai ."
Cố Sâm đồng ý, đưa tay  mời.
Triệu Khác nắm tay Tô Mai,  với ông cụ Cố: "Ngày mai bọn cháu tới sớm một chút."
"Ừ."
Phạm Vân  hai  tay trong tay  khỏi thư phòng,  qua  cửa,  sự  mật và ấm áp tự nhiên đó, trong lòng chị   khỏi 'xùy' một tiếng: "Không   hổ!"