Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh liếc  đống xương cừu  thằng em gặm một cách  thương tiếc, ghét bỏ chuyển ánh mắt, dừng  hai cục xương còn  trong bát,  cùng giơ đũa lên.
Đứng ở cửa, Triệu Trác  hai đứa suýt nữa tranh  miếng xương cừu, buồn  : "Ba  mấy đứa còn ở đây mà còn tham ăn thế , lúc họ trở về nam  còn trợ cấp thức ăn, xem mấy đứa  thế nào đây?"
Triệu Cẩn cầm đũa gắp xương cừu gặm một miếng, thỏa mãn híp mắt: "Mọi  ăn  bọn cháu ăn ."
Từ khi trở thành quân nhân, bọn nó sẵn sàng chịu đựng gian khổ, chẳng qua bây giờ đang ỷ  ba  còn ở bên cạnh mà thôi. ...
Triệu Khác vuốt tóc Tô Mai, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn: "Son như thế   lắm."
Tô Mai  mới tô son,  đề phòng nụ hôn của  , màu sắc  môi cũng theo đó mà trôi , Tô Mai thấy  mà trong lòng bực dọc, ôm mặt  mà hôn lên.
Triệu Khác kéo eo cô,  cưỡng   hôn càng sâu.
Sau một lúc, cả hai thở hổn hển buông  , sắc đỏ  bờ môi lem luốc, Tô Mai đang ôm  mà  một trận  lấy khăn ướt giúp  lau sạch  tô  son  cho .
Đem bộ đồ tây của ba  nhóc đưa cho Triệu Khác, Tô Mai xoay  gõ cửa phòng Cố Đan Tuyết: "Đan Tuyết, chuẩn  xong ?"
"Mẹ nuôi." Cố Đan Tuyết mở cửa.
Thấy cô bé vẫn mặc quần áo  nãy, Tô Mai thắc mắc: "Sao con còn   đồ?"
Cố Đan Tuyết mím môi và   gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Mai  theo cô  phòng, ánh mắt rơi xuống chiếc đầm thêu hoa hồng nhạt bên cạnh bộ quân phục màu xanh lá cây, lớp lớp voan mỏng xòe cùng những hoa hồng đóa thêu đang nở rộ, thật !
Tô Mai tin là mặc nó lên cùng đôi xăng-đan nhựa kế bên  đội vương miện  từ các loại châu ngọc, chắc chắn  thể trang điểm cho Đan Tuyết một cách  thuần khiết và xinh , hết chỗ chê.
Chỉ là Phạm Vân sợ  quên mất rằng con gái  đang  lạnh, hiện vẫn  đến mùa mặc váy hè, nếu chiều dài đến mắt cá chân, còn  thể để đứa trẻ mặc quần giữ ấm.
Nhìn thấy chiều dài đến đầu gối, Tô Mai nghiến răng nghiến lợi, chộp lấy bộ quân phục xanh lá cây  giường nhét  tay Cố Đan Tuyết: "Mặc cái ."
Nói  mở tủ và lấy nó 
Chiếc sơ mi xanh quân đội, mũ trùm đầu, đôi tất bông đỏ thẫm và đôi giày giải phóng   chuẩn   buổi sáng  chất đống  chiếc ghế bên cạnh."Con  đồ ,  sẽ  ngoài  với nhóm  Sâm của con một tiếng, hôm nay   mặc quân phục xanh."
Cố Đan Tuyết gật đầu nở nụ  sáng rỡ, cô  rằng sớm nhất là nửa tháng ,  nuôi  nhờ bác gái mua giúp xấp vải bông màu xanh,  theo kiểu dáng quân phục của tụi Tiểu Hắc Đản, và may cho mỗi đứa một bộ chính là để hôm nay   đều mặc quần áo giống cô , động viên cô   mặt  thích, và  với   rằng cô   còn là Cố Đan Tuyết lẻ loi cô đơn,    em dễ   bắt nạt nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-535.html.]
"Chị dâu." Tô Mai đưa bộ quân phục xanh của Tiểu Du Nhi và Điềm Điềm cho Dụ Lan: "Phiền chị mặc giúp chúng ."
Dụ Lan cầm lấy quần áo, khó hiểu hỏi: "Sao  mặc bộ đồ tây mà Phạm Vân mang tới đấy?"
"Chị  đưa nó chiếc đầm lụa mỏng cộc tay dài đến đầu gối." Đã   thì  hết mới .
Dụ Lan: "..."
Ai   còn tưởng là  ghẻ kìa.
"Tiểu Sâm, tiểu Chương, tiểu Quân," Tô Mai với gọi ba đứa Tiểu Hắc Đản: "Nhanh lên  quần áo, mặc bộ quân phục mà   may cho đấy."
Cả ba cùng hò reo  lên lầu, so với những bộ đồ tây với chiếc váy nhỏ  , chúng yêu thích bộ quân phục xanh  thím may hơn, oai phong  bao!
Một khi  quân phục màu xanh,  giày giải phóng, thắt lưng vũ trang, từng  một  xuống lầu một cách oai phong lẫm liệt.
Nhóm Triệu Sâm  đội mũ quân đội, Tiểu Hắc Đản, Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh cũng bỏ mũ để phối hợp với các  em.
Tô Mai  giúp Cố Đan Tuyết và Triệu Quân chải  hai b.í.m tóc, và một chiếc dây buộc tóc màu đỏ quanh đuôi tóc.
Cố Đan Tuyết thiếu máu, môi  vẻ tái nhợt, và Tô Mai  bôi một ít mỡ lên miệng cô bé.
"Xong ,  thôi!" Tô Mai bế Điềm Điềm, đỡ Tần Thục Mai   ngoài.
Triệu Khác mang theo khóa trường sinh của Cố Đan Tuyết, bộ bát đũa bằng vàng, và bồng Tiểu Du Nhi theo sát phía .
Mấy  Triệu Sâm, Triệu Chương  lượt lên xe quân đội.
"Dì dì," Điềm Điềm  đầu thấy , giãy giụa xuống đất: "Cháu cũng  lái xe quân đội."
Cùng lúc đó, Tiểu Du Nhi cũng đang đòi  xe cùng các  chị.
Triệu Trác: "Để nó và Tiểu Du Nhi lái ,   theo , hai   ."
Tô Mai đặt Điềm Điềm xuống, liếc  đồng hồ  cổ tay, thời gian  còn sớm: "Anh cả,  chịu khó kiểm tra bình xăng xe , đừng để hết xăng giữa chừng."
"Được."