Sau năm năm xa cách, Cố Đan Tuyết và Tiểu Du Nhi cảm thấy  phần xa lạ với ba  bọn họ, lúc   bàn ăn cũng   chuyện nhiều lắm.
Sau khi ăn xong, mấy đứa nhỏ giúp thầy Uông dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, sợ  ồn đến Tô Mai nên Tiểu Hắc Đản gọi Triểu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đến giúp  bé đẩy chiến xa  khỏi cửa, đẩy theo sườn dốc xuống  chân núi.
Tiểu Du Nhi  tụt  phía , thỉnh thoảng chạy lên giúp đỡ một chút.
Cố Đan Tuyết tò mò  theo, cô bé   đường núi  xuống.
"Chị ơi, lúc nãy các chị đẩy cái gì ?" Mạnh Tiểu Vũ chạy  : "Em thấy hình như là một chiếc xe."
"Ừ." Cố Đan Tuyết chỉ xuống.
"Oà! Lớn quá ! Còn lớn hơn cả xe tải quân đội của em nữa. Chị..." Mạnh Tiểu Vũ nắm tay cô bé: "Chúng   xem ."
"Chờ em với." Niếp Niếp chạy từ trong nhà .
Chiếc chiến xa  chỉ  hai vị trí, ghế lái và ghế phụ.
Triều Cẩn và Lâm Niệm Doanh  lớn nên lúc    thể thẳng lưng , Tiểu Hắc Đản  lên  khéo, thế là  nhóc hài lòng  xuống, mang theo Tiểu Du Nhi khởi động xe lái về phía cửa lớn.
Lâm Niệm Doanh vỗ vỗ vai Triệu Cẩn: "Đi thôi,  đến nhà ăn xem  gì cần giúp đỡ ?"
"Ừ." Triệu Cẩn  sương mù dày đặc  núi, trong mắt mang theo một chút hoài niệm nhàn nhạt.
Cậu bé nhớ đến mùa hè sáu năm , khi  bé và chú Minh Trạch, Minh Hàn cùng  trèo đèo lội suối,  việc mò cá: "Không  chú Minh Trạch và Minh Hàn ở Tây Bắc như thế nào  nhỉ?"
"Chẳng  Niệm Huy    ? Hai    khai hoang ở vùng sa mạc Gobi, gió thổi mù mịt, trời đất tối tăm, trong miệng đầy cát. Anh   với em rằng để bọn họ đến đó là lãng phí nhân tài, hai chú    nghiệp đại học, tuỳ tiện chọn một trường đại học nào đó dạy học cũng  hơn nhiều so với việc khai hoang."
"Nói bậy bạ gì đó?" Triệu Khác đuổi kịp hai  bọn họ, trừng mắt liếc  Lâm Niệm Doanh một cái: "Nếu  cởi bỏ tây trang, áo sơ mi trắng, kiên định thành thật  việc mấy năm thì   thể  Đảng?"
"Vào Đảng?" Lâm Niệm Doanh sửng sốt,  đó phản ứng ,  bé giơ ngón tay cái lên với Triệu Khác: "Chú Triệu, là chú sắp xếp đúng ? Chiêu  thực sự  cao tay."
Với bằng cấp học vấn của hai  bọn họ, chỉ cần  Đảng thì đó là hạt giống cán bộ dự .
Triệu Khác nhàn nhạt liếc mắt  Lâm Niệm Doanh một cái: "Bọn họ là cháu trai của bà nội cháu, chỉ cần  việc đến nơi đến chốn thì việc  Đảng  hề khó chút nào. Sau  khi  nhận một vấn đề nào đó, hãy suy nghĩ phóng khoáng một chút, đừng áp đặt kinh tế chính trị học lên các mối quan hệ các nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-585.html.]
Lâm Niệm Doanh ngại ngùng gãi đầu: "Vâng, cháu  ."
Ba cha con  đến nhà ăn Nông Khẩn, Triệu Khác tìm Đại Bàn hỏi mấy câu,   chuyện gì cả. Sau khi dặn dò Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh một phen,  vội vàng  đến bộ quân sự.
Lúc Cố Đan Tuyết dẫn theo Niếp Niếp và Mạnh Tiểu Vũ xuống núi thì mấy  bọn họ sớm   xa.
Niếp Niếp bĩu môi: "Chị, em cũng   xe."
Mạnh Tiểu Vũ: "Em cũng ."
"Về nhà mở xe tải quân đội của các em , chúng  sẽ đuổi theo bọn họ."
"Vâng!" Hai đứa nhỏ hoan hô một tiếng, buông Cố Đan Tuyết  chạy lên núi.
Đứa nhỏ  kiêng dè suy nghĩ nhiều như , khởi động xe ầm ầm khiến Tô Mai  đánh thức.
Cố Đan Tuyết đẩy xe đạp dẫn theo hai  bọn họ xuống núi, từ xa   thấy Tiểu Hắc Đản   chiến xa  trở , theo  là ba cha con Trương Hạ Sơn đang gánh sọt.
"Chị!" Niếp Niếp túm lấy quần Cố Đan Tuyết: "Đám   Niệm Huy  về nhà ?"
"Không,  dáng vẻ giống như đang đến nhà ăn Nông Khẩn."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ồ." Niếp Niếp mở cửa xe ,  đó  với Mạnh Tiểu Vũ đang ở phía : "Tiểu Vũ, nhanh lên xe , chúng    bọn họ."
Niếp Niếp và Mạnh Tiểu Vũ lái xe của riêng , khởi động xe, một  một  tiên phong  ở phía .
Bé cùng Mạnh tiểu vũ từng  thượng quân tạp, khởi động xe, một  một , dẫn đầu  ở phía .
Chiếc chiến xa chạy đến đây, Tiểu Hắc Đản xuyên qua cửa sổ xe vẫy vẫy tay với Cố Đan Tuyết,  đó chậm rãi lướt qua cô bé lái về phía .
"Chú Trương, Hướng Thần, Hướng Đông." Cố Đan Tuyết chào hỏi với ba  phía : "Các chú  ăn cơm ?"
Trương Hạ Sơn mỉm   với cô bé: "Ăn ."
Hướng Thần, Hướng Đông đỏ mặt gật gật đầu với cô bé.
Sở dĩ   ba cha con đến muộn là vì  đưa đến một ít cá tươi ngon, nên  đích   khơi  giữa đêm,   xa để bắt một  cá Lư, cá Tuyết, cá Mú, cá Tầm, ...