Tô Mai khẽ gật đầu  đưa tiền cho Tam Mao: "Đưa  cháu đến bệnh viện tìm chú Cố Bát,  với chú  kiểm tra  diện cho  cháu."
"Tiểu Mai... Không cần ." Lúc  Trần Thanh Miêu vẫn xót tiền.
Tô Mai  để ý đến cô , nghiêm túc vỗ vỗ vai Tam Mao: "Cháu  thể  thành nhiệm vụ ?"
Tam Mao khép hai chân  cung kính hành lễ với Tô Mai, nhếch miệng  : "Đảm bảo  thành nhiệm vụ!"
"Được ,  !"
Tam Mao  mang   trọng trách, mặc kệ       cũng kéo  chạy .
Bảo mẫu  cách hai  con nhà  ở bên cạnh , giật giật khóe miệng: "Đứa nhỏ !"
Tô Mai  xuống bên cạnh ông cụ Cố: "Ông chú, bệnh gì ?"
"Ung thư máu."
Thầy Uông đưa thuốc cùng phương thuốc trở về, phía  còn dẫn theo Đại Ni.
Cô  đến đây vay tiền.
"Nhiều ít?" Tô Mai hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Ni chần chờ một chút, mím môi: "Năm trăm."
Quá nhiều, Trần Thanh Miêu đang  bệnh viện   nhà nước trợ cấp, vốn  tốn bao nhiêu tiền.
"Tiền thuốc men của  cháu  cần vội." Cố Bát Đạo : "Trong nhà   tiền, thì  ba cháu  cái đơn  ký tên , bệnh viện của chúng  sẽ thanh toán , tiền đó   sẽ trừ dần  lương của ba cháu."
Đại Ni nắm chặt lấy góc áo, ngập ngừng : "Không chỉ vì tiền thuốc men của  cháu, còn  tiền học phí của  chị em cháu, còn  tiền sinh hoạt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-591.html.]
Tiểu Hắc Đản đưa hạt bí đỏ  lột cho Tô Mai, giương mắt ngó con bé một cái, lời  sắc bén: "Ý của cô là, ba cô  cho các  tiền học phí và tiền sinh hoạt?"
"Không,  ." Đại Ni sợ tới mức xua tay liên tục, lời  con bé  dám  , nếu  tiền đồ của ba con bé sẽ  hủy hoại: "Cháu, cháu còn dùng cho chuyện khác nữa."
Tô Mai ăn mấy hạt bí đỏ: "Đại Ni, ba cháu ?"
"Ở bệnh viện."
"Trước tiên cháu về chăm sóc em trai em gái của  , chuyện tiền bạc,   chú Triệu của cháu sẽ  với ba cháu."
"Dì Tô..." Đại Ni ngẩng đầu  về phía Tô Mai, hốc mắt sắp trào nước mắt: "Năm trăm đồng tiền là  cháu bảo mượn, ba cháu  , dì đừng để chú Triệu  với ông . Dì yên tâm, cháu  giấy vay nợ, chờ cháu  , cháu nhất định sẽ trả ."
Bảo mẫu đưa khăn tay cho con bé: "Đại Ni, cháu   giáo viên trung học một tháng lãnh  bao nhiêu tiền ?"
Đại Ni gật gật đầu,  đó khi ghi danh  học sư phạm con bé  tìm hiểu qua,  khi chuyển lên chính thức, tiền lương giáo viên sẽ dựa  bằng cấp mà tính, khoa chính quy  nghiệp là 57 đồng, đại học chuyên khoa  nghiệp là 50 đồng, cao trung  nghiệp là 36 đồng, sơ trung  nghiệp là 23 đồng. Con bé thuộc chuyên sư, mỗi tháng  thể lãnh tổng cộng là 52 đồng, đương nhiên tiền lương  còn dựa  từng khu vực, huyện thị mà  sự khác biệt,  điều d.a.o động cũng  quá lớn.
"Mùa hè sang năm cháu   nghiệp, thời gian thử việc là ba năm, mỗi tháng  thể kiếm  tổng cộng là hai mươi đồng,  ba năm chuyển lên chính thức, ít nhất là năm mươi. Dì Tô, cháu  thể trả  năm trăm đồng."
"Cháu chỉ tính thu , ba năm  thêm mấy năm nữa, cháu  chi tiêu gì ? Phí sinh hoạt, tiền cùng đồng nghiệp xã giao." Bảo mẫu  gần nhất, nên ngửi  mùi của đồ trang điểm   con bé, mày   nhíu , ánh mắt lướt  từ đầu tới chân con bé mà đánh giá.
"Vả , tuổi của cháu cũng  còn nhỏ, nếu hai năm   lấy chồng, thì nhà nào  chịu cưới một cô gái   còn mang nợ  nhà chứ?"
Đại Ni   đang nghĩ cái gì, sắc mặt trắng nhợt.
Bảo mẫu vỗ vai con bé: "Mẹ cháu cần dùng tiền, bảo bà   chuyện với ba cháu, cháu chỉ là một đứa con gái, đừng  theo  bậy. Hiếu thuận   nhiều cách, nhưng   con đường mang nợ ."
Đại Ni cúi  rời khỏi.
Bảo mẫu dẫn     cửa,  đó trở về  bên cạnh Tô Mai,  bất đắc dĩ mà thở dài, nhỏ giọng : "Cô gái  là yêu đương, tóc thắt bím, cũng  thể  , thắt  tỉ mỉ, còn  uốn. Nửa tháng  Cố Miểu cho  gửi tới bộ trang điểm, Thiên Tư đấy, còn nhớ rõ ? Một bộ là một trăm hai mươi tám đồng. Con bé dùng chính là kem dưỡng da mặt của Thiên Tư, nguyên bộ nước hoa, bút kẻ cùng son môi."
"Bán lẻ, kem dưỡng da mặt một lọ chín đồng, nước hoa một lọ mười hai đồng, bút chì kẻ mày  hai màu là năm đồng, son môi năm màu bảy đồng." Tính sơ sơ cũng  là ba mươi ba đồng, bằng tiền lương của một công nhân bình thường.