"Phó Sư đoàn trưởng Triệu." khóe miệng Sư Trường Minh giật giật, đến gần thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc thì đụng chạm đến ai ?"
Bất kỳ cá nhân nào cũng thể mấy công việc lặt vặt .
Còn Triệu Khác ở đây, quả thật là lãng phí nhân tài.
"Em cảm thấy khá , gánh nặng bỗng nhẹ , đầu óc thoải mái, giấc ngủ ngon." Nửa đời , luôn một lòng cầu tiến, hai chân bước nhanh vội, và bao giờ dừng để thưởng thức phong cảnh hai bên đường. Kết hôn nhiều năm, thời gian ở bên cạnh Tiểu Mai còn bằng mấy ông Cố, nên bây giờ... Triệu Khác thật sự cảm thấy .
Như thế sẽ nhiều thời gian hơn, thể nắm tay Tiểu Mai ngắm mặt trời mọc và lặn, cùng cô trải nghiệm khói lửa cuộc sống và nếm thử các món ăn đặc sản.
Sư Trường Minh thì líu lưỡi: "Nếu vẫn là khuôn mặt của , khi nghi ngờ đánh tráo cũng nên. Đã nhiều năm chúng tham gia chiến đấu thực tế ở biên cảnh, bao nhiêu thuyết phục bởi tinh thần chiến đấu, tính khí quyết liệt và chiến lược tài ba của ? Ôi..."
Sư Trường Minh rời trong sự thương xót và tiếc nuối thể thành lời.
Tô Mai xe trượt tuyết xa, đầu bên cạnh: "Triệu Khác, điều chuyển công tác tới đây... thật sự cảm thấy bất bình ?"
Triệu Khác vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Tiểu Mai trong lòng bàn tay , cô : "Đừng bậy, nếu thật sự bất bình thì là Tiểu Mai của chúng mới đúng."
Tô Mai mím môi : "Em cảm thấy bất bình gì cả."
Không khí trong lành, tài nguyên thiên nhiên phong phú và môi trường sinh thái từng là nơi mơ ước của cô!
"Em thích nơi ." Tô Mai ngẩng đầu : "Ngoại trừ thời tiết quá lạnh, tiện tắm rửa và vệ sinh thì em thấy thứ đều ."
Triệu Khác khẽ cúi đầu, áp trán trán cô: "Còn phòng ở nữa." Kết hôn mấy năm trời, giờ đột nhiên ngủ riêng, thật sự quen chút nào.
"Đợi đầu xuân sẽ xây thêm mấy căn phòng."
Tô Mai gật đầu: "Thế chúng xây nhà kho . Máy giặt và đồ ăn chất thành đống ở căn phòng phía Đông, chỉ để một lối nhỏ như , ban đêm tiểu dễ vấp ngã lắm."
"Được, ngày mai sẽ dẫn lên núi cưa một ít cây, đổi mấy cây xà ngang và một vài chiếc xe đẩy cỏ với dân."
"Anh nhớ kỹ mấy cây cưa nhé, chúng sẽ trồng chúng mùa xuân năm ."
"Ừ." Triệu Khác giơ cổ tay lên đồng hồ, đến giờ việc: "Đi thôi, đưa em về nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-621.html.]
Sau khi đưa Tô Mai về nhà, Triệu Khác Cục Công an, đó cầm đồ nghề dẫn gia cố nhà cửa cho dân.
Mấy ở nhà cũng hề rảnh rỗi, đầu bếp Uông đang quét dọn tuyết trong sân, cầm rìu chặt gỗ.
Ông Cố dỗ Tiểu Du ngủ một giấc, đó dậy và dạy bé văn học cổ.
Do đốt giường kang nên trong nồi vẫn luôn đầy nước ấm, cần bảo mẫu lo lắng chuyện lãng phí, cứ thế ôm đống quần áo bẩn, vỏ chăn và khăn trải giường nhét máy giặt, đó chà lau cửa thêm mấy nữa.
Lu nước sớm cạn đáy, đầu bếp Uông cầm rìu, nhấc bốn cái thùng và đặt chúng lên xe bốn bánh dùng để đẩy máy giặt đẩy khỏi cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Mai yên tâm, vội vàng theo.
"Ai, Tiểu Mai, để chị ..."
Tô Mai vẫy tay với bảo mẫu: "Không , em đang gì mà."
Gió ven sông thổi mạnh đến mức cản nổi, rát cả khuôn mặt, Tô Mai thắt dây buộc chiếc mũ bông, kéo chiếc khăn quàng cổ lên che miệng và mũi.
Đầu bếp Uông tìm thấy một nơi để lấy nước buổi sáng, cầm rìu đập vỡ lớp băng đông cứng, nhấc thùng lấy nước thì "Bang" một cái, một con cá bụ bẫm nhảy lên.
Mặc dù ngạc nhiên, nhưng đầu bếp Uông nhanh chóng thích nghi và nhặt con cá băng lên, ném nó lên xe đẩy, nhoáng một cái xách đầy một thùng nước.
"Bạch bạch..." Những con cá lớn cá bé lượt nhảy khỏi mặt nước, hoặc rơi trở , hoặc đáp xuống mặt băng bên cạnh.
Tô Mai "Ồ" một tiếng, mở to hai mắt.
Đầu bếp Uông buồn lấy một chiếc túi lưới từ trong túi áo khoác , cúi xuống nhặt từng con cá một.
Sau đó bóc lớp tuyết nhô lên, nhặt thêm chục con cá đông cứng: "Đây là mấy con cá nhảy lên lúc phá lớp băng hồi sáng."
Nếu thấy nhặt bỏ lưới , rõ ràng khi họ , mấy con cá nhảy lên lúc mặt nước đóng băng.
"Thật là một nơi tuyệt vời!" Tô Mai khỏi cảm thán một câu.
"Cái gì nhiều đều giá trị mấy, buổi sáng họ họ một xe tải chở mấy con cá lớn dài một mét kéo đến một thị trấn cách đó hơn 100 km nhưng vẫn đổi hai bao lương thực."