"Đây là da cá măng, da của nó  chỉ  sử dụng để  giày mà còn cả quần áo. Đây là da cá tầm, đây là da cá hồi... cô thấy , vảy  mỗi loại da cá đều khác , khi may quần áo cần  chọn loại da cá, tiếp theo là hai mặt trắng như , bụng đối xứng với bụng, cột sống lưng đối xứng với cột sống lưng, như  mới , cách chọn da cá để may giày cũng gần giống như ."
"Da cá măng, cá tầm và sứa, ...  thể  sử dụng  mũi giày và đế giày." Hà San cầm lấy tấm da cá, tiếp tục : "Làm giày thì  dùng da cá măng hoặc da cá nheo,   dùng da cá khác. Chỉ da cá  sử dụng cho quần áo và các đường may vá, còn các sợi gân hoặc lông động vật thường  sử dụng cho giày."
"Nhìn chân  , hình dáng  đơn giản  ." Hà San  xong, nhặt một miếng da cá dài  25 cm, rộng 21 cm, chỉ  chính giữa một mặt : "Cắt một hình bán nguyệt ở đây để  miệng giày,  đó khâu phần  là xong. Nếu  boot ngắn thì chúng  sẽ may thêm một lớp ống trụ  miệng giày."
Tô Mai thấy cô  cầm kim xương cá, xỏ lông động vật , trong chốc lát   xong một chiếc giày, cô tò mò cầm lấy nó   tới  lui, mỏng thế   giữ ấm  ?
Có lẽ là do sự nghi ngờ  mặt Tô Mai quá rõ ràng nên Hà San  : "Bỏ cỏ uran  trong sẽ giữ ấm  ngay. Cô  từng   ở vùng Đông Bắc chúng   ba bảo vật là nhân sâm, lông chồn và cỏ uran ."
"Tác dụng giữ ấm của cỏ uran là  nhất đấy." Hà San  xung quanh, thấy nhà Tô Mai  ,  : "Chờ chút, để  về nhà lấy một ít sang cho cô."
"Khoan , cô ăn bánh  hẵng ." Bỏ đôi giày da cá xuống, Tô Mai bước xuống giường kang, mở tủ bếp lấy kẹo sữa,  bóc thêm một gói bánh ngọt để lên bàn kang.
Lần  Hà San  khách sáo nữa,  nhà Tô Mai thật sự  thiếu thứ gì, quà đáp lễ hôm qua, ngoại trừ một lọ trái cây đóng hộp, hai ký rưỡi bột ngô còn  thêm nửa ký đường nâu và một quả bưởi.
"Đôi giày màu trắng    lắm, cô đưa dì Trà mang  ." Hà San  ăn kẹo  : "Để tối nay  lấy màu vẽ tô lên mấy miếng da cá, tô xong sẽ đưa cô xem, thích cái nào thì cứ chọn."
"Nhà cô còn nhiều da cá ?    cho mỗi  trong nhà một đôi,  đó   thêm một bộ quần áo da cá cho Triệu Khác nữa." hôm qua Tô Mai  mấy cô mấy dì  rằng quần da cá  thấm nước,   miếng đệm đầu gối, là loại quần  nhất để mặc trong những ngày mưa tuyết: "Nếu cô  nhiều hơn,  sẽ dùng thực phẩm dinh dưỡng đổi với cô."
Hai mắt Hà San sáng lên: "Da cá nhà  đều ở chỗ  cả , chắc  đủ để  giày cho cả gia đình cô , nhưng họ hàng , nhà ông bác, nhà bác hai, nhà chú ba đều ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-630.html.]
Tô Mai mỉm  bước xuống giường kang, lấy năm ký gạo, hai hộp Big Ba Pies, hai gói đường trắng, hai bình sữa mạch nha, hai quả bưởi, hai nải chuối tây, một bình một ký dầu cây cọ, nửa gói kẹo sữa,   trong nhà Hà San còn  một bà lão tầm tám mươi tuổi, Tô Mai  lấy thêm một bịch sữa bột bỏ hết  giỏ tre: "Đây."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Không  nhiêu đây quá nhiều ?" Hà San kinh ngạc hỏi.
"Hôm qua   mấy dì trong tộc của cô  da cá  dễ nhào nặn, một bộ quần áo, bắt đầu từ việc lột da, một tháng vẫn   thành xong, tốn  nhiều công sức.  còn sợ những thứ   đủ đấy."
Một đôi giày   xong, trời cũng  còn sớm, thế là Hà San mang giỏ tre lên  chào tạm biệt về nhà.
Về đến nhà, Hà San kể   chuyện với  chồng, cuối cùng hỏi: "Mẹ,  nghĩ nên chia như thế nào?"
Dì Vưu lấy  từng cái một,  thấy bên  còn thừa một xấp giấy dầu, khóe miệng cong lên: "Sữa bột để đưa cho bà nội con,  còn  chia  bốn phần, nhà chúng  một phần, ba phần còn  gửi cho ông bác, bác hai và chú ba . Lấy mấy tấm da cá   họ nhào nặn  về đây để   cho."
Cuối cùng Hà San cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng,  chồng cô là   tay nghề  giày da cá  nhất trong  những bà  chồng trong tộc.
Hơn mười ngày , Tô Mai nhận  thành phẩm là sáu đôi giày, ba chiếc quần da cá, một bộ quần áo da cá cho Tiểu Du.
Đôi giày của Tô Mai là một đôi boot ngắn màu đỏ, mắt cá chân  buộc bằng một chuỗi dây ngọc, phần mũi giày tròn và xinh xắn, phía  mu bàn chân là một vòng gãy nhỏ.
Đôi giày  đến mức  thể xem như một tác phẩm nghệ thuật, thậm chí cô còn  nỡ mang nó.
Quần áo của Tiểu Du cũng dễ thương, mang nét đặc trưng của dân tộc, mặc  trông vô cùng đáng yêu.