Ban đêm Triệu Khác  yên tâm nên  lên kiểm tra.
Tiếng cửa  vang lên, con lững  lập tức cảnh giác mở mắt , hừ hừ với  nhe răng nanh .
Với tính cách thận trọng  của , cả đêm còn    dậy mấy , Tô Mai đau lòng vén chăn lên: "Lại đây ngủ ."
Triệu Khác kiểm tra giảm nhiệt độ lò lửa, lên giường, ôm lấy cô , trong lòng nhộn nhạo, cả buổi cũng  ngủ .
Tô Mai nắm lấy tay  đặt lên bụng, mỗi ngày  lúc , đứa nhóc ở trong bụng  sẽ đạp vài cái.
Quả nhiên, chỉ chốc lát , Triệu Khác lập tức cảm nhận  rõ tay   đạp một cái.
"Con bé đang đạp nè!" Triệu Khác  nhịn  kêu lên.
Bác Trà ở bên cạnh bàn bếp  giọng  của  đánh thức, vô thức vỗ vỗ cái giỏ trúc bên cạnh.
Tô Mai: "Xuỵt!"
Triệu Khác vội vàng im lặng, lẳng lặng cảm nhận động tác của cấp . Trong lòng bay bổng,     đang  cảm nhận như thế nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Mai nhích  gần  trong vòng tay , một lát  cô chìm  giấc ngủ sâu.
Triệu Khác ôm lấy cô  trợn tròn mắt đến tận hừng đông.
Dẫn theo ba đứa bé và mấy  Tiền Nhạc Thủy  huấn luyện xong, Triệu Khác  vội vã về nhà mà lên thị trấn tìm thợ mộc đến nhà đo chiều dài phòng. Đồng thời nhờ   hai tấm ván ép  cửa, ở giữa cho thêm bùn để chia căn phòng phía Tây  hai.
Ông Cố, đầu bếp Uông và bác Trà cảm thấy nên  như thế, vợ chồng ,   khúc mắc tình cảm gì thì   thể tách  ngủ riêng lâu thế .
Triệu Cẩn  thấy ba  là   nhịn  "chậc" một câu: "Con còn tưởng  đang giận gì ba nên mới  cho ba  phòng, hóa  là não thiếu mất một sợi gân!"
Không nhịn  nữa!
Triệu Khác   câu nào, nhấc chân cho   một cái đạp.
Triệu Cẩn vùng vẫy bò dậy từ đống tuyết đọng, nắm tuyết hất về phía Lâm Niệm Doanh đang hóng chuyện: "Chỉ   trò  của ,    kéo  dậy ."
Lâm Niệm Doanh phủi tuyết  ,  thèm so đo với  , duỗi tay  kéo  dậy: "Đắp  tuyết chơi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-634.html.]
Triệu Cẩn  lớp tuyết sâu đến eo: "Nhiều tuyết như thế, đắp một tòa lâu đài cũng đủ."
"Vậy đắp thành lâu đài."
Khi còn nhỏ chơi xếp gỗ, trong đầu hai  vẫn còn hình dáng của lâu đài, hai  lấy giấy vẽ mấy nét đơn giản cho Tô Mai xem: "Có   ạ?"
Tô Mai  từng  đến xem triển lãm điêu khắc băng do Băng Thành tổ chức của thế hệ , thấy , tiện tay  thêm kích cỡ cho hai đứa,  bổ sung thêm một  chi tiết: "Ra bờ sông  chân núi đắp ."
Hai    thấy kích cỡ   líu lưỡi: "Cái  mà đắp xong,   sẽ giống y như thật ?"
Kích cỡ   khác căn nhà bằng bùn cỏ  của bọn họ là mấy, chuẩn  cho  còn  thể  ở .
"Cho em xem." Tiểu Du Nhi kéo cánh tay hai , ánh mắt quan sát, kêu lên: "Mẹ, tạo hình  cây cột trụ  phức tạp quá,  kiểu gì thế ạ? Có thể đắp   ?"
"Làm khuôn nha, mấy đứa  thể  hộp khuôn ,  đó đổ đầy nước để đó một đêm, như thế chẳng  hôm    một tảng băng to . Tiếp đấy lấy d.a.o để điêu khắc,  khắc thành hình gì thì khắc hình ."
Phức tạp quá!
Đồng thời cũng   tính khiêu chiến!
Dù  mấy  em cũng nhàn rỗi,   .
Ba tên nhóc bận việc, ông Cố rảnh rỗi   việc gì  nên  theo  cố vấn.
Tô Mai  vỏ chăn với ga trải giường cho hai phòng cùng với bác Trà, thu quần áo của    bỏ  máy giặt, bắt đầu giặt sạch.
Không  bọn họ  từng thử đập trong tuyết, mà là do trong lòng bọn họ cảm thấy nó  sạch sẽ.
Lúa mạch mà mấy ngày nay đầu bếp Uông ngâm  mọc  một đoạn mầm  dài, sáng sớm    bắt đầu chưng gạo nếp,  đó rửa sạch cắt nát mạch nha trộn cùng với cơm nếp  nguội,  đổ thêm nước sông  khuấy đều, đặt ở lò sưởi  đầu giường để lên men năm sáu tiếng đồng hồ.
Ăn cơm trưa xong,   lấy gạo nếp mạch nha  lên men  lọc, chất lỏng lọc   đổ  nồi nấu. Đầu tiên nấu lửa to   nấu lửa nhỏ, nước tách  chậm rãi bốc , kẹo mạch nha đặc sệt   xong.
Trong nhà  thiếu đường, ngao kẹo mạch nha là bởi vì     viên kẹo mạch nha và bánh trôi ngọt.
Kẹo mạch nha  nấu xong, nhân lúc nó còn đang ấm, phủ một lớp dầu lên tay, bẻ  một cục kẹo mạch nha, lặp  xoa nắn kéo sợi, thẳng đến nó càng ngày càng cứng càng ngày càng trắng là ,  đó nhanh chóng cắt thành đoạn ngắn, vo thành hình quả bí đỏ nhỏ, đây là viên kẹo mạch nha.
Tô Mai nhúp một cái còn ấm ăn, dính quá nha.
Đầu bếp Uông thu đống viên kẹo mạch nha , bắt đầu  bánh trôi ngọt, vì  bánh trôi ngọt nên   còn để  cửa một cái bếp lò nhỏ.