Lúc  bọn họ  Triệu Khác  Triệu Cẩn  thương ở chân, chỉ cho là  đập đầu, hoặc là va chạm, rách da chảy máu,  ngờ  nghiêm trọng như .
Đau ? Nhất định là đau.
Triệu Cẩn  lên tiếng.
Đoàn   xuống sườn núi,  về phía đông mấy ki-lô-mét dọc theo con đường ngoằn ngoèo bên ruộng,  đến chỗ mấy  Tô Duệ ở chân núi.
Ban đầu, khi ba nhà xây ở giữa sườn núi, vì thuận tiện cho việc vận chuyển vật liệu, chỗ dốc   đường núi  san bằng, mặc dù  lát thềm đá, nhưng  đường  cũng  khó leo.
Về đến nhà, Tô Duệ bế Triệu Du mở cửa, để Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản lấy ghế  ngoài cửa cho ba con Triệu Khác. Trong nhà u ám, khí ẩm tích tụ mùa mưa còn   tản ,  sáng rỡ ấm áp như bên ngoài.
Ghế đẩu trong nhà Tô Duệ là dùng ghép với bàn nhỏ, độ cao  tới 0. 4 mét, Triệu Cẩn  ba đặt  ở  ghế, chân bó thạch cao chỉ  thể duỗi thẳng và nghiêng  đất.
Tô Duệ bế Triệu Du,  tới phích nước nóng, cô ngẩng đầu  với Triệu Khác: "Chuyển bàn  ngoài giúp , đặt ở bên cạnh tiểu Cẩn."
Dứt lời, cô xoay   nhà cầm cái bát, lấy mứt hoa quả bà cụ đưa tới cho Triệu Cẩn, Tiểu Hắc Đản, Niệm Doanh.
Triệu Khác thả túi trong tay mang tới xuống, chuyển bàn ở bên cạnh con trai theo lời cô,  đầu  thấy cô bế con trai nhỏ, một tay cầm sữa bột, đưa tay : " bế nó nhé?"
Tô Duệ   gì, đứa bé  ba , lắc   ở  vai Tô Duệ, hai tay vòng quanh cổ cô thật chặt, ý từ chối quá rõ ràng.
Triệu Khác: "..."
Dừng một chút, Triệu Khác đưa tay,   với Tô Duệ: "Đưa  sữa bột ,  pha sữa cho nó."
Đứa bé ôm  chặt, Tô Duệ    thoải mái,   thì đưa sữa bột tới, vỗ nhẹ đứa bé,  đến sườn núi, hái hoa cho đứa bé chơi.
Triệu Khác  mấy đứa bé: "Niệm Doanh,  nhà lấy ba cái bát cho chú nhé."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Niệm Doanh gật đầu, ngoan ngoãn  nhà lấy ba bát sứ trắng  .
Triệu Khác nhận lấy một cái, bày , mở sữa bột trong tay , múc bốn thìa  trong bát trong tay, đổ sữa mạch nha  ba bát khác, cầm phích nước nóng đổ nước, cầm thìa khuấy: "Xong , uống nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-64.html.]
Tiểu Hắc Đản   khách khí là gì, nhận lấy một bát, bưng lên ừng ực uống hết, buông bát xuống, thỏa mãn ợ một cái.
Triệu Cẩn nhận lấy,  núi xa cảnh gần, chậm rãi uống một ngụm, nghiêng đầu thấy Lâm Niệm Doanh ôm bát với vẻ mặt đầy do dự,  nhíu lông mày: "Uống , thỉnh thoảng  một ."
Triệu Khác , xoa đầu Lâm Niệm Doanh: "Nghe lời  Triệu Cẩn."
Triệu Cẩn lớn hơn Lâm Niệm Doanh hai tuổi, năm nay chín tuổi, học lớp ba.
Tô Duệ bế Triệu Du  tới,   gì về việc , nhưng trong lòng ghi nhớ chi tiết .
Cho đứa bé uống sữa xong, Tô Duệ  Triệu Cẩn nhịn đau sờ chân  thương, hiển nhiên là đau đến khó chịu, cô  với Triệu Khác: "Để Triệu Cẩn  ở đây phơi nắng ,  dẫn   tìm bác Vương."
Triệu Khác  đùi con trai theo ánh mắt của cô trong chớp mắt, gật đầu,  lên : "Được,  thôi."
Trương Ninh  lên núi hái nấm, nhà chỉ  bà Vương cho vịt con ăn ở trong sân.
"Bác." Tô Duệ bế đứa trẻ, mở cửa rào tre , dẫn Triệu Khác đến gần,  rõ ý định.
Bà Vương thích trẻ con, từ  khi con trai, con dâu kết hôn, vẫn mong đợi một ngày  thể sống cuộc sống đám trẻ loanh quanh đầu gối sung sướng bận rộn,   tất nhiên là nhận lời.
Triệu Khác thở phào nhẹ nhõm, đưa tay móc  một xấp tiền, chia  hai, đưa tới: "Bác, cái khác cháu   nhiều, tóm  là cháu cảm ơn, bác cầm  tiền  mà tiêu, hai đứa trẻ đành phiền bác. Một phần  là tiền ăn uống của hai đứa bé, cực khổ cho bác phí tâm."
Tất nhiên bà Vương   nhận, mặc dù Triệu Khác và con trai   cùng một đoàn,  là binh chủng khác , nhưng năng lực và gia thế của Triệu Khác  yếu, ai  thể  ngày đó  dùng đến  .
Lúc  đưa tay giúp một chuyện, kết duyên thiện sẽ thực tế hơn đưa tiền gì đó. Vả ,  là  thiếu tiền !
Bà Vương đẩy , Triệu Khác đưa tới, Tô Duệ  qua  hai  mấy , đưa tay: "Cho   tiền  ,  tìm sĩ quan hậu cần mua giúp ăn mặc đồ dùng."
Qua  đưa đẩy Triệu Khác cũng sợ,   chuyển tay đưa tất cả tiền cho Tô Duệ.
Tô Duệ đưa tay nhận lấy, đưa đứa trẻ trong n.g.ự.c cho Bà Vương,  ít tiền , con đường sẽ sáng sủa hơn,   dùng như thế nào, dùng bao nhiêu đều  ghi .
Triệu Du thích mùi thuốc hòa với mùi trúc nhẹ nhàng khoan khoái   Tô Duệ,  quen thuộc  dễ chịu, thấy cô sắp truyền  cho  xa lạ thì sợ hãi, vội vàng đưa tay ôm chặt cổ cô, trong miệng kêu: "Không,  ,  ."
"Được,  ." Tô Duệ trấn an mà vỗ lưng Triệu Du, đưa tiền cho bà Vương: "Bác, bác đếm giúp cháu, xem  bao nhiêu, nhớ ghi ."