Triệu Khác: "Dì ..."
"Để dì  trông ." Tô Mai    chỉ tay về phía cái tã lót  chiếc giường sưởi."Đưa cho dì  cầm theo."
Bởi vì  Cố Miểu ở bên ngoài, Tô Mai  dùng một bức màn vải xanh lam che ở phía trong, tiếng kéo rèm vang lên, thế là    gian riêng ở bên trong .
Triệu Khác mang tã lót  ngoài,  chuyện với bà Trà,  đặt chiếc tã lót xuống bên cạnh.
Ban đầu Tô Mai vẫn còn tính nhẩm thời gian ở trong lòng, nhưng một lúc   ngủ quên mất, cũng là Triệu Khác  dậy bế con, thu dọn quần áo, chờ đến khi đứa nhỏ  ăn no thì đón nó trở về.
Gửi hai   nên  cũng thấy phiền, đứa trẻ cứ kêu  cũng  phiền    ngủ  nên  tự  với dì Trà  trực tiếp đưa con .
Ngày hôm , sư phụ Uông luộc trứng trong chiếc nồi sôi sùng sục, ông Cố và Tiểu Du lấy  những chiếc bút nhỏ, nhúng  mực sơn đỏ,  vẽ lên vỏ trứng những họa tiết thật thú vị,  con búp bê mập mạp ôm con cá chép,  một bông hoa sen đang nở rộ, còn  chữ phúc, chữ hỉ.
Đầu tiên là  trứng,  đó sư phụ Uông   thêm món khoai tây chiên giòn, Triệu Khác trở về  khi luyện tập, cùng với Tiểu Du xách theo những thứ  ,  đến từng nhà báo tin vui.
Những quả trứng  vẽ   mắt, ai cũng  nỡ ăn mà  đặt chúng lên bàn gỗ để trang trí.
Trong nhiều ngày, lượng khách đến vẫn  ngớt , ai cũng mang theo gà lôi, cá diếc, cá răng, trứng, áo khoác da cá, giày da cá, mũ da cá, ...
Dì Trà và Cố Miểu bưng hạt dưa rang , cùng với kẹo hạt dưa,  bưởi mật ong  để đãi khách. Nhân tiện cũng mời    ngày rằm đến ăn cùng gia đình một bữa cơm.
Chú hổ con   chân  , cùng với những con cáo và sóc,  cho lũ trẻ hứng thú chạy theo.
Bị bọn trẻ khiêu khích sờ đầu, kéo đuôi, chú hổ con giận dữ gầm lên, khè nanh với  .
"Hổ con!" Tô Mai mắng, thế là nó  đầu chạy  với vẻ bực bội.
"Ôi,  con  quát nó?" Dì Trà đuổi theo vài bước  , thấy nó lao thẳng về vùng núi phía , nghĩ bụng rằng như  cũng , ba tên tiểu gia hỏa  càng lớn thì càng cần nhiều thức ăn, cứ tiếp tục nuôi chúng trong nhà cũng   chuyện dễ dàng.
Không còn  hổ con áp chế nữa, bé cáo lặng lẽ   kho củi và ăn những quả trứng gà lôi, ăn thì cứ ăn thôi, nhưng nó  còn  vỡ luôn mấy quả trứng còn , khiến cho trứng chảy chất lỏng   đám gà lôi sợ hãi.
Sư phụ Uông bực  quá liền lấy gậy  để đánh nó, nhưng nó  khôn ngoan lén chạy  khỏi nhà .
Những con sóc còn  thì hiền lành hơn một chút, chúng ẩn  trong đống cỏ  kho củi để trốn lũ trẻ.
Ông Cố và Tiểu Du từ trường học trở về,  thấy hổ con dẫn theo cáo con và đám sóc chạy  mừng, mới ngạc nhiên hỏi: "Ôi dào, hổ con   mất ?"
"Nó về núi ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Không   đuổi nó cũng   ?" Tiểu Du thắc mắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-645.html.]
Dì Trà khẽ thở dài: "Con vật nhỏ  tính trẻ con,  chịu nổi sự bất bình." Giống như mấy đứa trẻ , mới sinh  ba ngày nhưng    vệ sinh,  tã chậm một chút thôi là chúng nó sẽ  la khàn cả giọng.
Ông Cố : "Các  mắng nó ?"
"Không , sáng nay  mấy đứa trẻ trêu nó, nhưng   gì nghiêm trọng hết, chắc  kéo đuôi  đau thôi. Nó há miệng định cắn, nhưng Tô Mai trừng mắt  nó, nó thấy bất công nên chạy  khỏi nhà ."
"Mẹ", Tiểu Du bất mãn hỏi: "Sao   mắng mấy đứa nhóc kéo đuôi  mà   trừng con hổ  gì?"
"Nhảm nhí." Dì Trà vỗ về  bé: "Họ là khách,  gì  chuyện chủ nhà mắng khách đến chơi? Hơn nữa hổ con cũng  há miệng cắn  ,  trừng nó thì trừng ai?"
Tiểu Du bĩu môi chạy  ngoài: "Con lên sườn núi xem xem."
Dì Trà cũng lo lắng cho hổ con nên  ngăn cản.
Triệu Khác cầm theo một con cá diếc còn sống bước  nhà, Tiểu Du chạy vội  liền va  , Triệu Khác đưa tay  đỡ đầu  nhóc: "Đến giờ cơm  con còn chạy   thế?"
"Hổ con chạy lên núi , con lên đó xem thử xem ."
Triệu Khác sửng sốt một chút, liền vươn tay nắm cổ áo của  nhóc kéo trở về: "Nó  về núi cũng ,  cần  kiếm ."
"Ba." Tiểu Du chật vật."Nó còn nhỏ như ,   nuôi dưỡng cho mập mạp, lúc  để nó  về núi   là giao rau cho gấu, giao  mù cho sói ?"
"Đó là sự chọn lọc của tự nhiên, chỉ kẻ mạnh mới  thể sống ."
Triệu Khác lôi  bé  trong nhà  mới buông tay,  đó thả cá  một cái chậu lớn, rửa tay, cởi áo khoác, hơ qua lửa trong lò   về phòng."
Tô Mai đang khoanh chân   giường sưởi cho con bú.
Triệu Khác  qua  : "Con bé hình như  trắng hơn một chút ."
Mấy ngày trôi qua,   cô nhóc  dần tan hết mẩn đỏ,  chút trắng hơn  thật.
"Vẫn gầy như khỉ." Tô Mai  đôi chút chán ghét.
Triệu Khác nhếch khóe miệng lên: "Hòa Huyên của chúng   hơn mấy con khỉ nhiều."
"Em  gọi cho ba  em, ba   với mợ, dì Trương ?"
"Đã gọi ."
"Ừm."