Triệu Khác cũng  phản bác, chỉ : "Ông đoàn trưởng và tộc trưởng của dân tộc Hách Triết  với cháu, một nhà của bọn họ tối đa là ba ."
"Một nhà ba , 17 nhà,  là..." Sư phụ Uông tính toán : "51 , một bàn tám , 7 bàn là đủ."
"Như  là  lẻ." Ông cụ Cố : "Tám  êm tai bằng chín,  đãi chín bàn ."
Tô Mai: "..."
Chín thì   là  lẻ ?
Sư phụ Uông: "Đồ ăn thì, tám lạnh tám nóng, 16 món  ?"
Tô Mai nhíu mày, phản đối : "Nhiều quá."
Cũng   giống như ở phía nam, tôm cua, cộng với thịt ốc, hai loại nấm, mấy cây rau dại, tùy tiện   hơn mười món.
"Không nhiều,  nhiều." Sư phụ Uông  : "Ông    , dân tộc Hách Triết đãi tiệc cá, ít nhất là mười món, nhiều thì tới hai mươi món. Món cá của bọn họ  'Cá giết', cá nướng phi lê, trứng cá chiên, cá quả chiên, cá phi lê chiên, cá tráp chiên, cá khô nướng... Cuối cùng còn  thêm hai chén súp đuôi bò hoặc súp cà chua. Rượu trong tiệc là rượu đế, Tiểu Khác hôm nay  mua mười bình Tây Phượng, cũng gần đủ . Món chính thì nên  cơm  bánh bao đây?"
Tô Mai buồn bực : "Sao  nấu nhiều ?"
Cô vốn nghĩ chỉ cần  một nồi cá, thêm một nồi thịt lợn rừng chưng miến,  hấp một rổ khoai lang hoặc gì đó là xong .
"Cháu đó." Ông cụ Cố gõ lên đầu cô,  : "Không nên thấy   ăn mặc  sang trọng, sống trong nhà bẩn, cơm cũng  mua nổi, thì cho là   nghèo."
"Cháu  sản vật ở đây  phong phú,  thiếu thịt, cá, nhưng trong tay bọn họ   tiền cũng   phiếu,  còn   là nghèo ?"
"Cháu   cũng đúng." Ông cụ Cố : " cháu đừng quên, một dân tộc  truyền thừa ngàn năm, chắc chắn   quy củ, nhập gia thì tùy tục, chúng  cũng  tuân thủ."
Nói như  thì Tô Mai cũng  hiểu, tiệc cá là tiệc  yêu cầu thấp nhất.
Sang hông , sư phụ Uông cùng dì Trà dậy sớm, dùng tóp mỡ còn dư hôm qua  một nồi đồ ăn hấp thật lớn,   bánh kếp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Khác dẫn theo Tiểu Du  phụ giúp    đồ ăn, cơm nước xong,   liền đeo vòng tay băng, cầm theo gậy tre, lưới đánh cá   sông, đục băng hạ lưới.
Thả đợt lưới đầu tiên,  bắt  mấy trăm ký, sư phụ Uông chọn một ít cá lớn nhỏ các loại, đủ dùng cho ngày mai,  chọn thêm vài con để ăn, còn dư  thì  Triệu Khác đem  chia cho  .
Cho nên đến buổi trưa,   đều   ý định ăn cơm.
Tô Mai nướng một con cá hồi khá lớn, đủ cho   ăn, hổ con  bên cạnh lò, cô ăn một miếng thì ném cho hổ con một miếng,  nướng thêm khoai tây, khoai lang cho sóc ăn.
Khoai lang ở niên đại , phần ngoài khô cứng, ăn   những ngọt còn khiến   cảm thấy nghẹn,   ăn  uống  thì mới nuốt trôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-648.html.]
Hơn ba mươi cân thịt cá cộng với ba củ khoai tây, hai củ khoai lang, một  một hổ một sóc ăn, no đến mức bụng căng tròn,  ở bên lò ngủ gật.
Triệu Khác dẫn Tiểu Du   từ một hướng  khi ăn cơm xong, thấy  liền câu môi: "Có   ôm em  ngủ ?"
Tô Mai giật , tỉnh táo : "Hai   lên núi ?"
"Ừ."
"Hổ con." Tiểu Du vẫy   đang  ở bên chân của Tô Mai: "Lại đây."
Hổ con  lên rủ sạch lông  , theo Tiểu Du  ngoài.
Sóc ngẩn ngơ, nhanh chân đuổi theo.
"Mau  ngủ một chút ." Triệu Khác vỗ  cô, xoay    ngoài: "Anh  đây."
"Có mang theo tên ?"
"Có mang ."
Hai   , dì Tống và Hà San liền dẫn thêm  tới hỗ trợ, rửa rau, hấp bánh bao,  đậu phụ, g.i.ế.c từng con cá, cắt lát  chiên chúng lên hoặc nghiền thành cá viên.
Hai tiếng , Triệu Khác cùng những  khác khiêng chín đầu lợn rừng xuống núi.
"Sao bắt nhiều ?" Ông cụ Cố kinh ngạc .
"Cháu   sâu, mới   lâu thì  thấy. Mấy ngày tới cháu  lên núi thêm một chuyến nữa." Triệu Khác : "Trên núi   gì để ăn, cháu sợ mấy thứ  khi đói sẽ xông  trong trấn."
"Như  thì   săn." Thôn ở phía  lưng núi,   rào chắn gì cả, chúng nó xông ,  may gặp  dân ở đây,   chạy cũng  chắc sẽ chạy thoát. ...
Phần lớn để cho  trong nhà, còn  thì để  trong thôn chia với .
Náo nhiệt hơn nhiều so với Tết năm , khắp thôn đều  mùi thịt, bọn nhỏ phấn khích rước đèn đón Tết, chạy tới chạy lui ở  đường.
Hổ con ngậm lấy một khúc xương lớn, thả ở bên chân Tô Mai, kêu cô.
Sóc nhỏ đem đến một cành cây, Cố Miểu liếc mắt  cành táo tàu, cũng  thể để   dược liệu.
"Grừ-" Hổ con đẩy một cái khiến khúc xương lớn lăn lên .
"Con ăn ." Tô Mai ôm Tiểu Huyên, đứa nhỏ  hổ con với cặp mắt đen láy, trong miệng còn thổi bong bóng...