Tiểu Du Nhi liên tục đáp lời, duỗi tay  ôm lấy  ,  đó mang theo đồ đạc phất phất tay với  , mang theo đám  Dương Kiến Tu xuống xe.
Có  nhiều   ý tưởng giống như bọn họ, bốn  liên tiếp tìm mấy căn nhà nghỉ, bên trong đều   học sinh ở đầy phòng.
Cuối cùng bọn họ đến điểm những  lính HW thiết lập ở trong thành phố, cùng   ngủ chung ở  một cái giường lớn một đêm.
Sáng sớm hôm , mấy  ăn chút bánh ngô, cháo cùng dưa muối do khách sạn cung cấp,   tùy  cùng  xuất phát, liền  đài quảng bá   nữa truyền đến "Nhân Dân Nhật Báo" phát biểu "Binh HW  sợ viễn chinh khó" xã luận cuối tháng mười, giáo viên là học sinh "Không  xe   thuyền,  bộ hành quân chuỗi dài liên..."
Bốn  liếc ,  tới thôi!
Đi là  sợ, chỉ là bởi  bọn họ sẽ  kịp về nhà  khi tuyết rơi.
Dương Kiến Tu  một đám học sinh hứng thú bừng bừng khiêng hồng kỳ chuẩn   bộ xuất phát ở bên ,  đầu hỏi Tiểu Du Nhi: "Có  ?"
"Ba em  em mau chóng về nhà." Tiểu Du Nhi mở bản đồ   con đường  bộ dài ngoằn, hơn một trăm km: "Thật sự   bộ qua đó thì cũng  mất đến tận mười ngày. Con đường tiếp đó chúng  sẽ  xe về nhà, theo như năm ngoái thì tuyết đọng cũng sắp đến đầu gối ." Chỉ cần đọng một chút tuyết, những xe khác đều  khó lái, để cho   chạy đến thành phố Giai trong thời tiết đầy tuyết như  đón bọn họ, đến lúc đó chẳng những bọn họ  tội, chính là  tới đón bọn họ, một  cũng đủ  đông lạnh ngắt.
Tiền Nhạc Hỉ: "Vậy thì   ?"
Tiểu Du Nhi suy tư một chặp  : "Nhìn xem chỗ nào  điện thoại,  gọi điện báo bình an cho ba , thuận tiện hỏi ý kiến của ông  một chút."
Địa điểm dừng chân là bố trí tạm thời ngay lúc đó,   điện thoại,  khi tìm  hỏi thì  bên cạnh trường đại học  một cái.
Bốn  cõng bao lôi kéo rương hành lý  qua đó, cửa lớn rộng mở, ở cửa ngay cả một  gác cổng cũng  , im ắng, cực kỳ  bình thường.
Dương Kiến Tu nghi ngờ  trái nhòm : "Thầy trò trong trường chắc là   đều chạy tới chỗ chuỗi dài liên  chứ?"
Tiểu Du Nhi giơ tay một lóng tay kéo tranh chữ ở trong trường .
 !
Mấy  trong nháy mắt lập tức  đổi sắc mặt, nhưng mà dù  tâm tính của thiếu niên, nhiều ít vẫn  chút tò mò.
Tiền Nhạc Thủy: "Đi xem thử ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-704.html.]
"Được thôi!" Dương Kiến Tu nắm thật chặt dây lưng của ba lô, vẫy vẫy: "Đi,  đến sân thể dục."
Tiểu Du Nhi  giáo huấn vài ,   lời các trưởng bối dặn dò,   dám dính  những thứ đó, vội lắc lắc đầu: "Mấy   ,    trong văn phòng gọi điện thoại."
Hà Khánh Sinh: "Vậy một chút nữa gặp  ở cửa."
Tiểu Du Nhi gật gật đầu, lôi kéo rương hành lý  đến khu văn phòng.
Một căn phòng mở rộng, bàn ghế ngã  mặt đất, sách vở giáo án hoặc    xé bỏ, hoặc là  ném  mặt đất  đầy dấu chân đạp lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhặt quyển "Học cấp tốc xem đồ máy móc công nhân" lên xem, lau dấu bùn  in phía , Tiểu Du Nhi mở bìa sách : Ba chữ "Phong Chấn Nghiệp" đập  trong mắt, khom lưng  nhặt lên một quyển "Công việc lắp ráp kết cấu kim loại của thợ nguội  ", một quyển "Máy tiện  xem", mỗi một quyển đều mở , mỗi trang đầu tiên đều   "Phong Chấn Nghiệp".
Thấy như , Phong Chấn Nghiệp là giáo trình dạy máy móc công trình ở đây.
Vuốt vuốt nếp gấp của sách, Tiểu Du Nhi dựng một cái bàn lên, đặt sách vở lên phía .
Nhìn khắp xung quanh, trong góc tường lộ  một đường dây kết nối điện thoại, còn điện thoại thì   là   thầy cô giáo cất  từ ,  là  những  học sinh phá nơi  lấy mất.
Đi khắp dãy văn phòng, Tiểu Du Nhi cũng   thấy một chiếc điện thoại nào, lôi kéo rương hành lý, Tiểu Du Nhi bất đắc dĩ mà   khỏi văn phòng,   cổng trường chờ .
"Ào ào..."
Xa xa truyền đến một trận những tiếng bước chân lộn xộn, Tiểu Du Nhi  đầu , Dương Kiến Tu cùng Hà Khánh Sinh mỗi  đang lôi kéo một cô gái, chạy như bay về phía bên ,  khẩn trương mà  đầu   về phía .
Tiền Nhạc Hỉ xách theo cái gậy gộc bảo hộ ở phía  bọn họ.
Trong lòng Tiểu Du Nhi lộp bộp một tiếng,  lên.
"Chạy mau ——" Dương Kiến Tu phất phất tay với  .
Đồ của Tiểu Du Nhi nhiều,  dám chậm trễ, vội kéo theo hai cái rương hành lý chạy  một bước  khỏi cổng trường, đến đường lớn thì rẽ  một hẻm nhỏ.
Đám  Dương Kiến Tu theo sát  đó.