Dù trong lòng cô  bất bình như thế nào  chăng nữa thì cũng  nên oán giận lên  , vì cô mà ngay cả công việc Niệm Doanh cũng  cần. Vả  tình cảm khi còn bé ?
Ai! Đứa nhỏ Đan Tuyết   ,  gia đình  chậm trễ, khi còn bé vì để sống sót mà  thể   chút tâm nhãn. Sau   theo Tiểu Mai,  cảnh gia đình đơn giản, cô sống thoải mái, ông cũng  để ý quá nhiều. Nào nghĩ tới mới về nhà  mấy năm, càng lớn càng sai lệch, sớm   thì ông  uốn nắn  . ...
Thím hai và thím ba ở gần, lúc Tô Mai đến thì hai   đun nước xong, pha nước đường đỏ, luộc trứng gà nước  đãi khách.
Hai   rõ Tô Mai  thích     dài  ngắn, thấy cô mang đồ trang điểm tới thì bảo cô  trang điểm cho đôi song bào thai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thay đồ, trang điểm xong,   chuyện  một lúc thì đoàn rước dâu tới.
Hai nhà chắc là  thương lượng xong,   xa gần đều  tới, hai đôi tân nhân cùng  bái biệt cha  dắt tay   cửa.
Tiểu Du Nhi, Dương Kiến Tu và Hà Khánh Sinh là bạn cùng lớp. Nay hai  họ kết hôn, dù Tiểu Du Nhi   ở đây nhưng khi nhận  tin thì cũng mua đồ gửi tới. Tô Mai và Hòa Huyên đến nhà Hà Khánh Sinh ăn cỗ nên mang thêm một phần lễ, bên nhà Dương Kiến Tu,  đến là Tiểu Hắc Đản cũng mang lễ tới.
Ngày hôm , giám đốc Dương đến nhà  chuyện mai mối với Tiểu Hắc Đản, hóa  hôm qua lúc uống rượu, Tống Chí Quốc gặp  Tiểu Hắc Đản, thấy  tuấn tú lịch sự, thành tích thi đại học còn là trạng nguyên tỉnh. Ông  còn âm thầm  ngóng   là nhân tài   từ đội quân đồng tử đầu tiên, thế là để cho giám đốc Dương đến hỏi thăm ý tứ một chút,  đúng hơn thì là hỏi cho con gái lớn nhà ông  Tống Giản Phương.
Cô gái đó Tô Mai  , mấy năm nay cô thường xuyên qua  nông trại Hồng Kỳ đưa đồ cho  cả và chị dâu, Tô Mai cũng thường giao tiếp với cô gái , tính tình  tệ dáng dấp cũng , cũng coi như xứng đôi với Tiểu Hắc Đản nhà cô, nhưng mà cô  .
Không  đến cha  cô  là  như thế nào, cô  và Tiểu Hắc Đản nhà cô   là  cùng một thế giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-749.html.]
Tô Mai trực tiếp từ chối.
Bởi vì chuyện  mà Triệu Khác vốn  nhờ Tống Thắng Lợi, cha Tống Chí Quốc ở nhà máy sản xuất máy móc giúp  liên hệ với  soát vé ở ga xe lửa thành phố Giai hỗ trợ vận chuyển hành lý, nay  thôi.
Anh chỉ đành  gọi điện cho sư đoàn trường Minh ở Băng thành, nhờ   nhờ  liên hệ với xe hàng chở than chở hành lý nhà  đến thủ đô, đồ nhà chú hai, chú ba đến Hoa thành, còn của nhà Phong Chấn Nghiệp thì giúp chuyển đến tỉnh Hồ Nam.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Khác suy nghĩ một chút  gọi điện cho cháu trai Triệu Chương cũng đang ở Băng thành.
Cậu   việc trong xưởng đóng tàu Băng thành, mấy năm nay sống  tệ,  là một kỹ sư nhỏ , chỉ là việc học hành của    vẫn   thành,   bằng cấp, đối với  mà  thì khả năng phát triển  lớn.
Triệu Chương nhận  điện thoại thì im lặng một lúc  : "Chú, mấy năm nay cháu vẫn  quên việc học, cháu  tự học xong chương trình đại học , hôm  cháu  trao đổi với thầy giáo, thầy   năm  cháu  thể trực tiếp  thi  nghiệp."
Triệu Khác nở nụ  khen ngợi,  đó : "Chú  gọi điện thoại cho chú Sư của cháu, nhờ  giúp tìm  vận chuyển hành lý, lát nữa cháu mua chút gì đó qua thăm một chút, thuận tiện hỏi xem   việc gì cần  thì cháu  theo phụ một tay. Nếu  thời gian, chờ khi nhóm  thím nhỏ cháu đến Băng thành thì cháu đến nhà ga đón  , giới thiệu đặc sản cho   thử chút."
Đứa nhỏ  trưởng thành sớm, chuyện năm đó   thằng bé nhớ  bao nhiêu, rõ ràng cách   xa mà chẳng mấy khi đến cửa.
Tiểu Mai là kiểu   với  một phần,   với bạn gấp đôi, bạn lạnh nhạt với ,  còn lạnh hơn bạn. Đứa nhỏ đối với cô  như thế,  Tiểu Quân và Tiểu Sâm, mặc dù cô   bỏ mặc Tiểu Chương nhưng sẽ  hỏi nhiều thêm mấy câu.
Tiểu Chương năm nay hai mươi sáu tuổi,  hai và chị dâu hai  việc trong nhà máy quân sự trong núi sâu rừng thẳm, trong nhà còn  lo chuyện cưới xin, cha  thì ở phía nam,  cô gái ngoan ở gần   tiện . Chị dâu lớn thì đương bận chuyện hôn lễ của Tiểu Quân, Tiểu Quân xong thì  đặt lễ cho Tiểu Sâm, bên nhà gái cũng đang nóng lòng chờ, tạm thời   tinh lực để ý đến chuyện của Tiểu Chương,  thể quản cũng chỉ  Tiểu Mai.