Ông Cố vỗ vỗ tay ,  : "Ai mà chẳng  thời điểm thanh xuân manh động." Thời dân quốc khi ,   thể so sánh với hiện tại.
Sắc mặt Triệu Khác  trầm xuống: "Chỗ chúng  ở là đại viện quân khu." Tiểu Du Nhi  mới từ đoàn văn công   liền nông nổi như , khó tránh khỏi sẽ  cho   suy nghĩ sâu xa, là phong thái của đoàn văn công như thế,  là phong cách học tập của trường đại học như thế?
Đây   là bôi nhọ đoàn văn công và trường học ?
"Vậy lúc  cũng  thể nổi giận." Ông Cố thì thầm: "Có Điềm Điềm ở đây." Con gái da mặt mỏng,  chịu  quá hai câu .
"Bà nội Tần, dì Tô... Anh tư,  năm." Điềm Điềm ngượng ngùng rút tay  khỏi tay Tiểu Du Nhi,  lượt chào hỏi từng .
Tô Mai  đáp một tiếng.
Triệu Cẩn khẽ gật đầu,  Tiểu Du Nhi nguy hiểm híp mắt.
Tần Thục Mai  thiết kéo Điềm Điềm  xuống bên cạnh  chuyện.
Triệu Cẩn đưa tay kéo Tiểu Du Nhi,  với  : "Cháu dẫn Tiểu Du Nhi đến vườn hoa gọi Niệm Huy, Hòa Huyên trở về ăn cơm."
Niệm Doanh nhếch khóe miệng, thấp giọng  với Tô Mai: "Mẹ, chuẩn  tâm lý  , Tiểu Du Nhi sẽ  đánh đó."
Tô Mai  bóng lưng hai  em rời : "Đánh là , mắng là yêu, Tiểu Cẩn  , ít nhất  bốn năm, để thằng bé tu sửa tính nết cho Tiểu Du Nhi cũng , đỡ  cả ngày chạy nhảy đến nỗi tìm  ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ha ha..." Niệm Doanh  vì Tiểu Du Nhi nhưng trong lòng  lặng lẽ lau nước mắt chua xót.
Ra khỏi cửa lớn,   về phía  một đoạn, Triệu Cẩn  xung quanh,  đường nhỏ   , liền một phen kẹp cổ Tiểu Du Nhi, kéo   bụi cây nhỏ.
"Á á... Anh tư ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-775.html.]
Bàn tay kẹp cổ duỗi về phía , che miệng  , tay  nắm chặt thành quyền, nhắm ngay thịt mềm   Tiểu Du Nhi đánh lên, chỗ nào đau, Triệu Cẩn liền đánh chỗ đó.
Tiểu Du Nhi liều mạng giãy giụa,  tránh  nổi nửa phần. Chỉ chốc lát , liền đau đến ngũ quan vặn vẹo,   khom  thành con tôm.
Triệu Cẩn buông tay , mặc cho  héo rũ  mặt đất, Triệu Cẩn bình tĩnh chỉnh  vạt áo,  phủi bụi  ống tay áo: "Biết sai ?"
Tiểu Du Nhi tức giận trừng mắt  Triệu Cẩn một cái, cắn chặt răng  lên tiếng.
Chậc chậc! Đánh vẫn còn quá nhẹ.
Đảo quanh qua bên  thấy em gái đang thu diều,  về phía , Triệu Cẩn cũng  tranh đấu với  nữa,  xổm bên cạnh , vỗ vỗ mặt : "Em sai hai điểm, thứ nhất,  nhận rõ chính , vì   như ,  hiện tại   phận gì, còn chịu ảnh hưởng của , chúng  tùy thời đều  thể gặp  nguy hiểm, điểm  em     đấy chứ? Nếu  , em còn dám mang theo Hà Điềm Điềm chạy khắp nơi,   cảm thấy   mạnh,  thể bảo vệ  cô bé  ? Không, em  bảo vệ , em ngay cả nắm đ.ấ.m của  cũng  tiếp , chứ đừng  là bảo vệ  khác, nếu thật sự gặp nguy hiểm, ngay cả bản  em cũng  cứu ; thứ hai,  nhận rõ tình thế, WG  qua, ảnh hưởng còn    tiêu tan, em liền dám nắm tay Hà Điềm Điềm nghênh ngang  đường phố  dạo, Triệu Du, đầu óc của em   hả?!  , da mặt em dày  sợ      , nhưng Hà Điềm Điềm thì , cô bé  thể chịu đựng  ? Triệu Du, đây là cái mà em gọi là tình yêu ?!"
Hòa Huyên theo Tiểu Hắc Đản từ vườn hoa  tới, tò mò nghiêng đầu: "Anh tư,  bảy, các   gì ở đây ?"
Anh bảy của em  khi học đại học quá mức lười biếng,  giúp nó thư giãn gân cốt." Triệu Cẩn cất tiếng trả lời,  Tiểu Du Nhi  lạnh nhạt một tiếng: "Đừng nghĩ đến cáo trạng, mới   nếu   Thúc thái gia ngăn cản, ba chúng    lấy roi quất em ."
Trong nhà  chỉ  ba  thông minh, trải qua huấn luyện đặc thù, Triệu Cẩn cùng Niệm Doanh cũng đạt   nhiều.
Mấy  em  trở , đồ ăn  bày lên bàn,   bắt đầu dùng cơm, Tiểu Du Nhi mồ hôi lạnh hề hề, khuôn mặt trắng bệch, ngoại trừ Điềm Điềm ân cần hỏi vài câu, Hòa Huyên nghi ngờ hai mắt đánh giá  và Triệu Cẩn, cũng  phát hiện  gì.
Sau khi ăn xong, Tiểu Du Nhi lấy lý do bụng  thoải mái, dặn dò Hòa Huyên đưa Điềm Điềm về nhà, liền lên lầu.
Triệu Cẩn và Niệm Doanh cầm lấy canh gà do Chú Uông nấu đưa tới bệnh viện quân khu.
Ông Cố  đủ loại bột thuốc, để Tô Mai ghi nhớ mùi vị, dược tính phương pháp hòa tan, sợ cô ở bên ngoài trúng chiêu.
Một lát , điện thoại vang lên, Triệu Cẩn gọi tới, Tịch Nam huyết áp  cao, bác sĩ đề nghị sinh mổ, cô   , sợ tốn tiền, sợ để  sẹo  bụng. Mẹ đẻ và chị dâu của cô  vẫn còn ở một bên ồn ào,  sinh mổ sản phụ chịu đau  , còn ảnh hưởng đến tuổi thọ.