Chú ba vội vàng tới nhận lấy, để trống một nơi bằng phẳng, tiện tay để dùi trống ở eo.
Tô Duệ ôm lấy trống lớn.
Chú ba đón lấy trống lớn, dựng thẳng ở cái giá, vẫy vẫy tay với Tiểu Hắc Đản, đợi Tiểu Hắc Đản đến gần, đưa dùi trống cho bé: "Thử ."
Thử ! Thử kiểu gì?
Trống để lên giá trống, cao hơn nửa bé, Tiểu Hắc Đản giơ hai dùi trống cũng chỉ đủ đến mép trống.
Chú ba ôm lấy Tiểu Hắc Đản.
"Thùng... thùng thùng..." Tiểu Hắc Đản hưng phấn giơ dùi trống đánh từng tiếng, nhưng đánh mười cái, hai cánh tay vô lực thõng xuống: "Nặng quá! Mệt quá!"
Tô Duệ xoay nhảy xuống từ trong khoang xe, cầm lấy trống nhỏ trong tay Lâm Niệm Doanh, với bé: "Tới thử trống nhỏ ."
Trên trống nhỏ buộc hai đầu đai lưng đỏ, thể trực tiếp buộc ngang hông.
Chú ba buông Tiểu Hắc Đản xuống, nhận lấy dùi trống trong tay . Đợi Tô Duệ buộc trống nhỏ ngang hông giúp Tiểu Hắc Đản, khí thế mà tới trống lớn: "Thùng..." một tiếng, như đánh trong lòng , cho lòng run rẩy theo.
Tô Duệ đẩy Tiểu Hắc Đản đang sáng rỡ hai mắt: "Đi, học ."
Thời đại , một vài kỹ thuật sẽ truyền ngoài, Tô Duệ , chú ba như là trả nhân tình.
Sau một tiếng , chú ba đổi tiếng trống, biến thành một bài điển khúc Mục Trường Khánh vui vẻ.
Lặp ba , chú ba lật cổ tay cất dùi trống, hiệu Tiểu Hắc Đản thử.
Tiểu Hắc Đản khó nén hưng phấn, học chú ba mà giang rộng hai chân, giơ tay lên gõ mấy cái.
Với âm nhạc, Tiểu Hắc Đản khá thiên phú, mặc dù còn lưu loát, sai hai chỗ, nhưng thể hiện cảm xúc .
"Không tệ!" Chú ba khen, cầm dùi trống lên đánh.
Tiểu Hắc Đản hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giơ dùi trống nhỏ vội vàng đuổi theo.
"Muốn! Muốn!" Triệu Du ở trong n.g.ự.c Trương Ninh đạp chân kêu lên: "Du Du cũng ."
Sư tử nhỏ do dự, đưa trống nhỏ lớn chừng bàn tay bên hông và dùi trống to hơn nửa cái đũa cho Triệu Du.
Triệu Du vui vẻ nhận lấy, để Trương Ninh thắt ở bên hông cho , gõ bừa.
"Tiểu Du." Tô Duệ nhận lấy Triệu Du, ôm trong ngực: "Cháu nhận trống nhỏ của , cũng nên tặng thứ thích cho ?"
Triệu Du ngẩn , đó một tay ôm dùi trống, một tay khác mò trong túi ở , móc kèn trúc Tô Duệ cho ngày hôm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-79.html.]
Do dự thôi trong chốc lát, Triệu Du đưa kèn trúc cho sư tử nhỏ: "Cho !"
Sư tử nhỏ kèn trúc trong tay Triệu Du, thấy chỉ là một đoạn trúc nhỏ bình thường thì hứng thú gì lắc đầu.
Tô Duệ kèn trúc trong tay Triệu Du, gọi sư tử nhỏ: "Để cô."
Tô Duệ đưa bọn họ xa mấy trăm mét, đó giơ kèn trúc lên thổi.
Tiếng thổi du dương, như gió xuân chạm nhẹ mặt, sông suối khẽ vỗ sóng.
Bên xong một khúc cuối cùng, chú ba đeo trống, xách giá trống, gọi sư tử nhỏ.
Tô Duệ đưa kèn trúc trong tay cho đứa bé, xoa đầu đứa bé, lấy kẹo nhét túi nó: "Đi ."
Sư tử nhỏ cầm kèn trúc, chạy mấy bước thì đầu kêu lên với Tô Duệ: "Cô, cô thổi ."
Tô Duệ , vẫy tay.
Xa xa, chú ba gật đầu với Tô Duệ, xoay dẫn sư tử nhỏ rời .
"Mẹ! Mẹ! Con sẽ đánh một bài hát!" Hai tay Tiểu Hắc Đản cầm dùi trống, ôm trống ở ngang hông chạy tới, hưng phấn kêu: "Mẹ, con sẽ đánh một bài hát!"
"Ừ." Tô Duệ cởi nút áo, cầm khăn lau mồ hôi ở trán và cổ cho bé, khen: "Tiểu Hắc Đản của chúng thật giỏi!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hì hì..." Tiểu Hắc Đản ngượng ngùng gãi đầu: "Chú ba còn luyện nhiều hơn."
"Chú ba chờ con luyện quen, thể tới một chuyến nữa. Mẹ." Tiểu Hắc Đản ngước khuôn mặt nhỏ, : "Chờ con đánh , dẫn con tới ?"
"Được!" Tô Duệ bế Triệu Du đang đánh trống nhỏ, dắt Tiểu Hắc Đản tới bên cạnh xe, Trương Ninh đang hỏi Đại Bàn, sĩ quan hậu cần và tài xế bốn giờ còn thấy bóng ?
"Đầu bếp gặp đội canh tác hải đảo bán lợn con, dê con." Đại Bàn : "Đưa tiểu Phương mua."
"Ồ! Nhiều ?" Trương Ninh : " mua con lợn con."
"Không , nếu các cô xem xem." Đại Bàn chỉ một đại đội ở đầu thôn: "Ở trong sân bên ."
"Tiểu Mai, , chúng xem ." Trương Ninh chào hỏi.
Tô Duệ chắc còn thể ở bộ đội bao lâu, nên định nuôi lợn, dê: "Để Đại Bàn dẫn chị , và bọn trẻ ở đây chờ các chị."
Có trông xe, dĩ nhiên là Đại Bàn giúp đầu bếp một tay, cho nên đợi Trương Ninh gì, nhấc chân về phía đại đội .
Trương Ninh vội vàng đuổi theo.
Bất ngờ, mấy lùa ba con lợn con, hai con dê con tới.
Tô Duệ sợ doạ lợn con, dê con, vội vàng bảo Tiểu Hắc Đản và Triệu Du cất dùi trống.