Nhìn cảnh    ở đằng  liều mạng đẩy mạnh vài phát thì cửa xe mới  thể đóng  , Tô Duệ cuối cùng cũng  hiểu    chen chúc  mà Triệu Khác , là khái niệm như thế nào .
Lại qua một lát , xe điện  đường ray đường năm mươi lăm đến ,  tài xế lái xe đang , Tô Duệ sửng sốt một chút.
Lúc đến là  bằng xe ô tô chở than củi,  qua ngã tư đường,  thấy cái gì cũng cao tít  trời,  đèn giao thông  điều khiển bằng tay ở đường sáu, quả thật là khiến cho   ngạc nhiên  thôi,  ngờ tới còn  loại xe điện   lái, liên tục giẫm chân lên bàn đạp mới  thể chạy .
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản lắc lắc tay của Tô Duệ, lên tiếng nhắc nhở: "Xe dừng  ạ."
Tô Duệ gật đầu, đợi cửa xe  mở , liền nắm tay hai đứa trẻ thuận theo dòng   lên xe điện.
Vịn lấy cái ghế  vững, Tô Duệ  sự nhắc nhở của nhân viên bán vé, trả cho   sáu xu,  lớn bốn xu, Niên Doanh nửa giá, Tiểu Hắc Đản  cần trả tiền.
Dựa theo lộ trình xe tứ mã mà Triệu Khác cung cấp cho, giữa đường ba  con xuống xe  đó chuyển xe,  nhanh  tới  khu gia quyến thành ủy.
Tô Duệ lấy  giấy chứng nhận đưa qua cho  gác cổng: "Đồng chí,  là con dâu út của phó bí thư thành ủy Lâm - Tô Mai, chồng  là Lâm Kiến Nghiệp  hy sinh ,  đưa hai đứa trẻ tới đây để thăm ông nội bọn chúng."
Tháng một năm nay điều lệ đăng ký hộ khẩu   ban bố thực thi, thời điểm  cũng vẫn  quản lý quá nghiêm, Tô Duệ cũng  mở giấy giới thiệu gì đó , đưa qua là giấy chứng nhận kết hôn của cô với Lâm Kiến Nghiệp lấy từ bên bộ đội, cảnh vệ ở ngoài cổng  cho một tờ giấy xuất hành.
Chuyện Lâm Kiến Nghiệp  hy sinh, Lâm Thành Lương cùng với Trần Mỹ Như  giấu diếm gì cả, khu gia quyến những thứ cần  thì đều  cả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-94.html.]
Người gác cổng là lão binh vì  thương mà xuất ngũ, cầm lấy tờ giấy chứng nhận   ngoài,  đó liền hướng về phía Tô Duệ kính lễ: " đưa mấy  con cô  qua bên ."
Nói xong, trả  tờ giấy chứng nhận, nhận lấy giỏ tre từ  vai của Tô Duệ.
Tô Duệ nghĩ tới cảnh ngộ   nguyên chủ gặp  ở chỗ bảo mẫu bên , liền  phản đối: "Cảm ơn nhiều! Nói thật lòng,  đúng là thật sự cần  đưa  đấy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Người gác cổng nhận lấy giỏ tre, hai tay đột nhiên bủn rủn trầm xuống,    : "Không vác nổi nữa  chứ gì?"
"Này thì  , dân ở nông thôn mà, sức lực lớn." Tô Duệ  : "Một tháng    nhập ngũ, xuống xe ở trạm xe lửa, mang theo túi to túi lớn, dắt theo hai đứa trẻ qua đây, dì Trần cũng   tìm ở   bảo mẫu, nhất quyết  rằng  quen  ,  cho  cửa."
"Mấy hôm ,  từ... trong đau thương điều chỉnh   tinh thần, nghĩ rằng ông cụ  lớn tuổi như  , đột nhiên   chuyện Kiến Nghiệp  hy sinh, chỉ sợ rằng sẽ  , vì thế liền  đưa hai đứa trẻ qua đây xem xem. Sợ   từ chối ở ngoài cửa, liền gọi điện về bên thành ủy một cuộc, thư ký  ông cụ đang bận,  cũng  dám  phiền thêm nữa. Thế nhưng   lo là mang theo túi lớn túi nhỏ  còn đưa theo hai đứa trẻ nữa chạy qua chạy  vất vả  bao nhiêu,    cửa, suy nghĩ nửa ngày  tìm  điện thoại công việc của dì Trần, gọi qua bên đó  với bà  một tiếng, hai ngày nữa  đưa bọn trẻ tới để thăm bà  với ông cụ, để bà  dặn dò  với bảo mẫu một tiếng."
Thế nhưng  nãy chúng    khỏi trạm xe, tìm mãi cũng   thấy bóng dáng của dì Trần ... tới cổng lớn thì ngay đến cả bảo mẫu cũng  thấy..." Tô Duệ  yên lòng : " thật sự sợ rằng dì Trần   quên mất chuyện mà chúng   tới đây , đợi lát nữa bảo mẫu  đuổi chúng   ngoài mất."
Nhà ai   con dâu với cháu trai từ phương xa trở  thăm hỏi, mà  tới cửa trạm xe đón tiếp chứ!
Gương mặt của  gác cổng càng   càng trầm xuống: "Đồng chí Tô, cô yên tâm , đợi lát nữa nếu như bảo mẫu  dám cả gan thất lễ  tiếp đón chu đáo  con các cô,  sẽ túm cô   cục cảnh sát." Khinh thường gia đình liệt sĩ, đủ cho bà   c.h.ế.t ngạt .
"A!" Tô Duệ sửng sốt, cô  ngờ tới chỉ mấy câu  thôi mà   hiệu quả thế , cô chỉ là    mặt của hai vợ chồng Lâm Thành Lương và Trần Mỹ Như, thế nhưng cũng  rằng, đây   là chuyện một hai câu , một ngày hai ngày là  thể  .