Kỷ Niệm Niệm dựa  sự chống lưng của Thẩm Quân Hào,  năng hùng hồn, "Cháu và  Thời Dịch quen   từ nhỏ, tình cảm của  bình thường  thể sánh bằng chúng cháu, cho dù  thể ở bên  thì  bạn bè,  em cũng  mà."
"Bác trai cũng  với cháu như ."
Cô  cố tình nhắc đến Thẩm Quân Hào, kỳ thực nếu  nhắc đến thì thôi.
Vừa nhắc đến, Phương Thanh  càng thêm tức giận, sắc mặt vốn  lạnh lùng, trầm tĩnh lập tức sa sầm, "Cả nhà họ Thẩm chỉ công nhận Đường Noãn là con dâu, ông nội thích Đường Noãn,  cũng thích, nó chính là con dâu mà  hài lòng nhất,  khác đừng hòng  thế!"
Kỷ Niệm Niệm nghẹn họng.
Đây là  đầu tiên cô  cảm nhận rõ ràng sự tức giận của Phương Thanh.
Lại vì bà  là  của Thẩm Thời Dịch nên  chút kiêng dè.
Đường Noãn   chồng bênh vực như , trong lòng cảm thấy ấm áp.
 dù  cũng  thể ngăn cản  nỗi đau như d.a.o cắt.
Cô   Thẩm Thời Dịch, nắm chặt tay, lạnh lùng : "Em hy vọng  khi ly hôn,   thể cho em chút mặt mũi."
Thẩm Thời Dịch cau mày, ánh mắt u ám, môi mỏng mím chặt, định  gì đó nhưng  thôi.
Đường Noãn đau như cắt.
Mặc dù  sớm chấp nhận, nhưng vẫn  thể nào  đau lòng.
Cô  xoay  bỏ , Phương Thanh đau lòng  chết, quát lớn: "Thẩm Thời Dịch, con xem con    chuyện  gì kìa!"
Thẩm Thời Dịch vội vàng đuổi theo.
Đường Noãn bước nhanh,    vô thức che bụng.
Thẩm Thời Dịch nắm lấy cánh tay cô , cau mày, "Đường Noãn, chuyện hôm nay   thể giải thích."
Sớm muộn gì cũng ly hôn, bọn họ tại   ở bên , điều   quan trọng.
Mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa.
Đường Noãn   , trong lòng đau đớn vô cùng, nhưng ánh mắt  lạnh lùng, thờ ơ : "Anh  cần giải thích, em rời  vốn dĩ là để nhường chỗ cho cô ."
Sắc mặt Thẩm Thời Dịch khó coi, giọng  trầm xuống, "Em đừng giận dỗi, nếu  vui  thể  thẳng với ."
Đường Noãn thầm nghĩ,  đây đều  , bây giờ   thể ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-112.html.]
Cô   cay đắng, "Em chỉ    trong êm  thôi, Thẩm Thời Dịch, ký đơn ly hôn sớm , em   lãng phí thời gian nữa."
Kỳ thực cô    là,   tiếp tục  tổn thương, tiếp tục đau khổ nữa.
  những lời cuối cùng vẫn  thể  .
19: Đến một nơi
Thẩm Thời Dịch cau mày.
Nghiến răng nghiến lợi, trán nổi đầy gân xanh.
Trơ mắt  Đường Noãn biến mất khỏi tầm mắt.
Ánh mắt   tối sầm , cảm xúc càng thêm khó đoán.
Bên , Phương Thanh  chằm chằm Kỷ Niệm Niệm, cảnh cáo: "Cô Kỷ,  hy vọng cô  thể tránh xa Thời Dịch ,  thật lòng nhé, cho dù Đường Noãn và Thời Dịch ly hôn, nhà họ Thẩm cũng sẽ  chấp nhận cô."
Kỷ Niệm Niệm ủy khuất bĩu môi, "Dì Phương, tại  dì  ghét cháu như ? Rõ ràng năm đó cháu cũng là  vô tội, cháu  yêu  Thời Dịch,   trở về, cháu sẽ   nữa."
"Cháu , dì hiểu lầm cháu, nhưng cháu tin rằng  nhanh, dì sẽ chấp nhận cháu."
Kỷ Niệm Niệm cụp mắt xuống, đôi mắt ẩm ướt.
Trông  chân thành  ngây thơ.
Đáng tiếc, Phương Thanh căn bản  mắc bẫy, bà   thấu cô , "Thẩm Thời Dịch   ở đây thì đừng  những lời ngon ngọt đó nữa, năm đó tại  cô rời ,  cần   nhắc nhở chứ?"
"Cô Kỷ, nhà họ Kỷ và nhà họ Thẩm từ  đến nay luôn hợp tác với , Thẩm Quân Hào thiên vị nhà họ Kỷ là vì coi trọng địa vị của nhà họ Kỷ, chứ   cô."
Phương Thanh  từng câu từng chữ,  hề khách sáo chút nào.
Rốt cuộc hai năm   xảy  chuyện gì, Phương Thanh  rõ.
Chỉ  điều,  thể khiến lão gia tức giận như , kiên quyết  cho Kỷ Niệm Niệm bước chân  cửa, chắc chắn là  nguyên nhân.
Sắc mặt Kỷ Niệm Niệm đột nhiên trắng bệch.
Nếu    phận Phương Thanh đặc biệt, cô     thể nhịn !
Phương Thanh tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng, "Cô Kỷ, hy vọng cô  thể nhớ kỹ những lời  ,  nhiều chuyện, Thời Dịch   quá đáng là vì  rõ chuyện năm đó.  cô thật sự cho rằng, cả đời  nó sẽ   ?"
Kỷ Niệm Niệm sững , sắc mặt càng thêm trắng bệch.