Đường Noãn từ đầu đến cuối tiếng nào, mặc gì thì .
“Đường Noãn, em hãy nghĩ thoáng .”
Thẩm Thời Dịch lo lắng thôi, ôm chặt lấy cô, cảm nhận ấm của cô.
Đường Noãn vẻ mặt ngây dại, vẫn gì.
Thẩm Thời Dịch ôm lấy gáy cô, vuốt ve, “Em như , lo lắng.”
Đôi mắt Đường Noãn từ từ chuyển động, khẽ mở .
Ánh mắt cô trở , Thẩm Thời Dịch, u sầu : “Bà nội mất , em mất kiểm soát, đừng em.”
“Cô ngốc, gì .”
Trái tim Thẩm Thời Dịch đau như xé , đưa tay sờ mặt cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm tràn đầy đau lòng, “Ngủ một giấc thật ngon , ngủ dậy sẽ thấy thoải mái hơn.”
Đường Noãn ngoan ngoãn gật đầu.
Nằm xuống, lẽ vì cảm xúc yếu đuối, cô nắm lấy tay hỏi: “Vậy còn ?”
Thẩm Thời Dịch dịu dàng vuốt ve má cô, ánh mắt gần như tan chảy, “Anh , ở đây với em.”
Đường Noãn bình tĩnh .
Thấy quần áo đều bẩn, cô chỉ tủ quần áo, “Anh quần áo , xong cũng ngủ một giấc, cũng hai ngày chợp mắt .”
Thẩm Thời Dịch ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”
Nói xong, dậy, lấy một bộ quần áo sạch trong tủ quần áo để .
Lúc về gấp, Tô Khinh Uyển tiện thể thu dọn cho mấy bộ.
Thẩm Thời Dịch cũng khôn ngoan, bảo trợ lý mang quần áo đến.
Chỉ là ở căn nhà cũ , thiết điện trong phòng tắm tháo dỡ từ lâu, nước cũng là lấy từ nhà hàng xóm nên nước tắm.
Khi xuống bên cạnh Đường Noãn, ôm cô ngủ.
Đường Noãn phản kháng, “Hai ngày tắm gội, mùi…”
Thẩm Thời Dịch ôm chặt cô lòng, giọng trầm khàn, “Hai năm , em thấy bộ dạng tồi tệ nhất của , chuyện là gì.”
Dừng một chút, thêm, “Hơn nữa cũng tắm.”
Đường Noãn còn ngại ngùng nữa, cơ thể cũng còn căng cứng như , dần dần thả lỏng.
Nằm trong vòng tay , lẽ thật sự mệt mỏi, dần dần chìm giấc ngủ.
Thẩm Thời Dịch ôm cô, cảm nhận thở của cô, đang định ngủ thì Đường Noãn bỗng nhiên đau đớn nức nở, “Anh A Diệu…”
Sắc mặt Thẩm Thời Dịch lập tức cứng đờ, trái tim như ai đó đ.â.m một nhát dao.
31 A Diệu xuất hiện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-124.html.]
Đường Noãn chìm giấc mơ đầy lửa.
Trong mơ, xung quanh là biển lửa.
Cô lửa thiêu đốt, trong mắt ngoài lửa chỉ còn sự sợ hãi.
Ngay lúc cô tuyệt vọng, một bóng từ trời rơi xuống.
Ngọn lửa lập tức biến mất.
Bóng đó ngược sáng về phía cô, xua tan bóng tối xung quanh.
Khuôn mặt tuấn tú, oai phong lẫm liệt hiện mắt, dáng cao lớn, oai phong, như vị thần từ trời giáng xuống, xua tan nỗi sợ hãi, sưởi ấm trái tim cô.
Là , Thẩm Thời Dịch.
Cơ thể Đường Noãn dần dần ngừng giãy giụa đau đớn, kìm lẩm bẩm: “Thời Dịch.”
Ở hiện thực.
Người đàn ông thấy câu , tim đập thình thịch.
Anh tưởng nhầm, nín thở, thấy cô gọi một tiếng, “Thời Dịch…”
Thẩm Thời Dịch cảm thấy tim như lỡ một nhịp, đó đập liên hồi.
Một cảm giác vui mừng, xúc động tràn ngập lồng ngực.
Anh ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Đường Noãn hơn, cũng chê bai, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, “Coi như em còn lương tâm.”
Nói xong, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Có một chút cảm giác như mây tan trăng sáng.
Nửa đêm về sáng.
Đường Noãn tỉnh dậy, phát hiện thấy .
Tim cô đập thình thịch, tưởng xảy chuyện gì, vội vàng giày xuống lầu tìm.
Hai năm đó, Thẩm Thời Dịch chán nản, là từng tìm đến cái chết.
Cô từng chứng kiến bộ dạng yếu đuối, gào thét của .
Hai năm nay chăm sóc cũng quen , lo lắng xảy chuyện gì, Đường Noãn quên cả nỗi buồn, trái tim tràn đầy sợ hãi.
Tìm hết tầng một, thấy bóng dáng .
Cô sân tìm khắp nơi.
Cuối cùng, nhờ ánh trăng, cô thấy bóng dáng cao lớn, khí chất cao quý phi phàm đang mái hiên.
“Thời Dịch…”
Giọng cô nghẹn trong cổ họng, phát suýt chút nữa ngay cả bản cũng thấy.
Hình như đang gọi điện thoại.