Thẩm Quân Hào   cao  xuống, ngẩng cằm lên kiêu ngạo : “Ba  sự thật, mỗi đồng tiền cô  dùng đều là của nhà họ Thẩm, nếu  dựa  bản , cô  lấy   tiền bồi thường cho Niệm Niệm!”
Thẩm Thời Dịch sắc mặt âm trầm.
Đường Noãn nhịn   nữa, giọng  lạnh lùng: “Bồi thường nổi!”
Thẩm Quân Hào còn tưởng   nhầm, “Cô  gì?”
Đường Noãn  yên lặng, giọng  bình tĩnh nhưng mạnh mẽ: “Tiền đánh Kỷ Niệm Niệm  thương, dù nhiều hơn nữa  cũng bồi thường nổi.”
Thẩm Quân Hào như   chuyện  lớn nhất  đời, ánh mắt  hề che giấu sự chế nhạo, “ thấy cô  mơ giữa ban ngày !”
Đường Noãn  lạnh lùng  ông , giọng  ôn hòa: “Bác Thẩm thấy cần bồi thường bao nhiêu, cháu sẽ bồi thường cho cô , yên tâm, cháu sẽ  dùng tiền của nhà họ Thẩm để bồi thường.”
Cô dùng giọng  mềm mại nhất,   những lời tàn nhẫn nhất.
Ngay cả Thẩm Quân Hào trong khoảnh khắc đó, cũng  cảm giác cô  khác hẳn thường ngày, cả  giật .
58: Cô xin  
Thẩm Thời Dịch  cô, đáy mắt đen láy hiện lên ý  kinh diễm.
Giống như một con mèo nhỏ, thật  cách cào cấu  khác.
Thẩm Quân Hào im lặng mấy giây, một bóng dáng lòe loẹt đột nhiên bước  từ cửa.
Chiếc váy liền  tay phồng màu hồng, kết hợp với đôi giày cao gót màu be,  tóc cài một chiếc băng đô màu đen.
Khoe khoang và phô trương.
Phong cách thẩm mỹ thật khó diễn tả.
Cô    ai khác, chính là Kỷ Niệm Niệm.
Cô   đến phòng khách, cúi đầu vẻ mặt yếu đuối : “Chị Đường Noãn, em  cần chị bồi thường , xin  chị, chuyện  đều là  của em.”
Ông cụ Thẩm nhíu mày  vui: “Làm việc kiểu gì , nhà họ Thẩm là nơi chó mèo nào cũng  thể  ?”
Người giúp việc vội vàng cúi đầu.
Ai cũng  ông cụ đang mượn cớ gây sự,  sáng suốt đều   , ông cụ   thích Kỷ Niệm Niệm .
Mặt Kỷ Niệm Niệm đỏ bừng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-150.html.]
Quá mất mặt!
Nếu    Thẩm Quân Hào đến tìm Thẩm Thời Dịch tính sổ, sợ ảnh hưởng đến hình tượng của  trong lòng  , thì cô  tuyệt đối sẽ  đến đây để  ông cụ Thẩm  nhục.
Hai năm , lão già c.h.ế.t tiệt  phản đối cô  và Thẩm Thời Dịch ở bên , hơn nữa còn nắm trong tay nhược điểm của cô .
Nếu Thẩm Quân Hào sơ ý chọc giận ông cụ Thẩm khiến ông  , cô  còn mặt mũi nào nữa.
Thẩm Quân Hào thấy ông cụ Thẩm  chuyện  khách khí như , nhíu mày : “Ba  lớn tuổi ,   đối xử với một cô gái nhỏ như .”
Ông cụ Thẩm hừ một tiếng,  để ý, dặn dò: “Sau  còn dám tự tiện cho  ,  sẽ trừ hết tiền lương và thưởng của các !”
Người giúp việc vội vàng đáp , trong lòng oán hận Kỷ Niệm Niệm thêm vài phần.
Gây họa cho  khác!
Kỷ Niệm Niệm càng cảm thấy mất mặt.
Cụp mắt xuống, nước mắt  rơi là rơi, “Ông nội Thẩm,   cháu đến là  giải thích  chị Đường Noãn, là ba cháu thấy cháu  thương,  hỏi rõ ràng,  tìm bác Thẩm phàn nàn, bác Thẩm cũng là vì thương cháu, mới  cháu  mặt, hiểu lầm chị Đường Noãn.”
Cô   nức nở, “Nói  thì đúng là  của cháu, là cháu  nên nhất thời tức giận,  những lời quá đáng như , chị Đường Noãn, xin  chị, chị tha  cho em nhé.”
Nói xong cô  cúi  xin  Đường Noãn.
Vẻ mặt đó, khỏi    bao nhiêu chân thành.
Đường Noãn thật sự  bội phục cô  cũng  .
 là  thể co  thể duỗi, diễn xuất hạng nhất.
Vẻ mặt hối  nhận sai , diễn  ba phần chân thành, ba phần hối hận, bốn phần ngoan ngoãn, bất cứ ai cũng  thể  mềm lòng.
 Đường Noãn  quá hiểu cô .
Cô nhàn nhạt : “Cô Kỷ khách sáo quá,   dám nhận.”
Kỷ Niệm Niệm đến  mặt Thẩm Thời Dịch, đưa tay kéo áo , vẻ mặt tủi  và dè dặt : “Anh Thời Dịch, em thật sự   ,   giúp em mấy câu với chị Đường Noãn, để chị  tha  cho em  ?”
Cô  khẽ nhíu mày, đôi mắt long lanh nước, ướt át ngây thơ, bộ dạng đáng thương,  dễ khiến   thương xót.
Đường Noãn thấy ghê tởm  chết.
Cứ động một tí là  mặt cô, lôi kéo chồng cô.