Phòng cấp cứu một phòng phẫu thuật khẩn cấp.
Đường Noãn đến nơi, thấy Thẩm Thời Dịch đang ở cửa.
Anh mặc một bộ vest, xộc xệch.
hàng lông mày tuấn, hề thấy vẻ luống cuống mà còn thêm vài phần bất cần đời, phóng khoáng.
Đường Noãn bước nhanh đến mặt , "Thời Dịch."
Thẩm Thời Dịch theo giọng , ánh mắt kinh ngạc, "Sao em đến đây?"
Đường Noãn thành thật : "Trên đường thấy xe ngang qua khách sạn, em liền theo."
Thẩm Thời Dịch nhớ lúc ở trong xe, cô gọi điện đến.
Thì lúc đó, cô thấy .
Trong mắt thoáng qua vẻ bất lực, giải thích với cô: "Anh sợ em suy nghĩ nhiều, nên cho em ."
Đường Noãn liếc thấy một v ết ố màu đậm hơn n.g.ự.c áo .
Trên đó vẫn còn sót bọt trắng, đục, giống như nôn mửa.
Đường Noãn , bình tĩnh hỏi: "Kỷ Niệm Niệm ?"
"Uống cà phê xong thì bắt đầu nôn mửa." Đáy mắt Thẩm Thời Dịch thoáng qua vẻ bực bội.
Đường Noãn nhận cảm xúc của , càng thêm kinh ngạc, "Tại ?"
Thẩm Thời Dịch cau mày, "Chắc là cà phê sạch sẽ."
Đường Noãn đột nhiên nhớ tới chuyện Kỷ Niệm Niệm rối loạn lưỡng cực.
Trước đây cô động một tí là tự tử, cô đoán cũng , : "Cô tự tử ?"
"Không, đó vốn là cà phê định uống, cô uống mất." Thẩm Thời Dịch xoa xoa mi tâm.
Đường Noãn hít một , "Có hại ?"
Thẩm Thời Dịch suy nghĩ một lát, lắc đầu, "Công ty chỗ nào cũng camera giám sát, hẳn là ai dám càn như ."
Anh dừng một chút, : "Anh sắp xếp cho trợ lý điều tra , chắc sẽ nhanh chóng kết quả."
Đường Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Cô may mắn là, họ dây dưa rõ.
Trời lúc nãy, cô khó chịu đến mức nào.
Cảm giác như trời sắp sập xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-156.html.]
Tâm trạng cô khá hơn một nửa, ôn nhu quan tâm: "Người là ."
Thẩm Thời Dịch đưa tay vuốt ve tóc cô, nắm lấy vai cô, áy náy : "Hôm nay thể ăn cơm cùng em , hôm khác bù cho em."
"Người gặp chuyện ở công ty , chịu trách nhiệm."
Đôi mắt Thẩm Thời Dịch đen láy sâu thẳm, mang theo chút dịu dàng, ngón tay xoa nắn vai cô, giọng trầm thấp, từ tính.
Đường Noãn thể tức giận cho .
Cô thông cảm : "Không , em đợi cùng ."
"Không cần, em về , về nhà đợi ."
Đường Noãn nghĩ đến việc ở đây cùng Kỷ Niệm Niệm.
Mặc dù thể hiểu , nhưng vẫn sẽ vui, "Anh sẽ đợi ở đây mãi ?"
Thẩm Thời Dịch nhận cô vui, kiên nhẫn : "Anh báo cho Kỷ Thành Phong, ba tình cờ đang ở cùng ông , cả hai đều đang đến đây."
Đường Noãn lập tức hiểu ý .
Thẩm Quân Hào thích cô, Kỷ Thành Phong là cha của Kỷ Niệm Niệm, bọn họ đều bênh vực Kỷ Niệm Niệm, ghét bỏ cô.
Nghĩ đến ánh mắt của Thẩm Quân Hào, đầy vẻ chán ghét, khinh thường.
Đường Noãn cảm thấy khó chịu vô cùng, Thẩm Thời Dịch đưa tay kéo cô , trong nháy mắt cho cô ít dũng khí và ấm áp.
Thẩm Quân Hào thực sự thể nổi, gặng hỏi: "Tự nhiên Niệm Niệm nôn mửa?"
Kỷ Thành Phong sốt ruột : "Bây giờ con bé ở , tình hình thế nào?"
Thẩm Thời Dịch : "Vẫn đang súc rửa dày, chắc cũng sắp xong ."
Kỷ Thành Phong liếc Đường Noãn, bực bội : " , ly cà phê đó vốn là định uống, Niệm Niệm chịu tội ."
"Nếu xác định là cà phê vấn đề, sẽ bồi thường tương ứng." Thẩm Thời Dịch mặt cảm xúc, tỏ vẻ thờ ơ.
Kỷ Thành Phong câu chọc tức nhẹ, "Bồi thường, định bồi thường thế nào? Đền tiền đền ?"
"Không đến những thứ đó, liệu tổn hại đến sức khỏe , để di chứng gì còn !"
Thẩm Quân Hào vỗ vỗ cánh tay ông , "Trước đừng sốt ruột, đợi phẫu thuật xong hãy ."
Nói xong, ông trừng mắt Đường Noãn, "Không việc gì thì cô về , đừng ở đây gây thêm phiền phức."
Đường Noãn đột nhiên cảm thấy, giống như rác rưởi, ghét bỏ.
Rõ ràng gì sai, nhưng khinh thường, chán ghét.
Mặc dù cô là tính cách nhạt nhẽo, tranh giành, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm thấy tủi .