Khương Minh Huệ giật thót tim: "Không thể nào?  rõ ràng    kín đáo, hơn nữa,   chắc chắn   bằng chứng."
Kỷ Thành Phong tức giận : "Nếu bà  kín đáo,   còn đến hỏi tội  ?"
Khương Minh Huệ câm nín.
Kỷ Thành Phong càng nghĩ càng tức, phân phó: "Bà âm thầm  gì,   thể  quan tâm, nhưng   cho bà , đừng gây rắc rối cho , Thẩm Thời Dịch  dễ đối phó như bà nghĩ !"
"Nếu còn   , bà tự lo liệu lấy!"
Kỷ Thành Phong "bốp" một tiếng, cúp điện thoại.
Khương Minh Huệ  mắng, trong lòng đầy lửa giận.
Bà  suy nghĩ một chút, cảm thấy  yên tâm, bấm một cuộc điện thoại: "Chuyện gì ? Không   bảo các  cẩn thận xử lý, đừng để  nghi ngờ đến  ? Sao Thẩm Thời Dịch   ?"
Đầu dây bên  truyền đến giọng  chắc chắn: "Yên tâm,    sạch sẽ gọn gàng, đừng  Thẩm Thời Dịch, ngay cả cảnh sát cũng  nắm  chút manh mối nào."
Khương Minh Huệ bực bội : "Cậu   chạy đến chỗ lão già đó hỏi tội ,  còn  là   điều tra !"
"  cho  , chuyện  các    cho sạch sẽ,   để  điều tra , còn  hai chuyện  đó nữa, nhớ kỹ cho ."
Đối phương : "Người đó    đưa đến vùng núi hẻo lánh , Thẩm Thời Dịch  dễ gì tìm  . Bà cứ yên tâm,   Thẩm Thời Dịch chắc chắn cũng   bằng chứng, nếu    đến tìm lão già nhà bà ."
Khương Minh Huệ nghĩ  nghĩ , cảm thấy  lý, lúc  mới yên tâm hơn một chút.
...
Đường Noãn cùng Kha Cảnh Văn trở về khách sạn.
Trên đường, cô hỏi  : "Thẩm tổng thật sự   chứ?"
"Không ,   chỉ đến đồn cảnh sát  bản tường trình,  lâu    ngoài ." Kha Cảnh Văn trả lời.
Đường Noãn lúc  mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chia tay với Kha Cảnh Văn, Đường Noãn trở về phòng nghỉ ngơi.
Từ  chuyện của tên vệ sĩ ,   Thẩm Thời Dịch sắp xếp một vệ sĩ tên Từ Chí.
Anh  luôn túc trực ở cửa, gần như  rời nửa bước.
Đường Noãn tắm rửa xong,   giường gọi điện thoại cho Thẩm Thời Dịch: "Anh mệt ?"
Thẩm Thời Dịch   bàn  việc, ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, cong môi  cưng chiều: "Nghe thấy giọng em liền  mệt nữa."
Cũng giống như tối qua.
Vốn  mệt, nhưng  khi gặp cô,  cảm thấy  thứ đều đáng giá.
Tuy rằng ở giữa  xảy  chuyện  vui, nhưng may mắn là nhanh chóng giải quyết  hiểu lầm.
Trong lòng Đường Noãn ngọt ngào.
Lời   cũng quá tình cảm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-219.html.]
Khóe môi cô cong lên, giọng  mềm mại khi   chuyện: "Anh càng ngày càng  dỗ  khác  đấy."
Thẩm Thời Dịch   sự mệt mỏi trong giọng  của cô, giọng điệu dịu dàng: "Buồn ngủ  ?"
Đường Noãn giọng  ôn nhu: "Ừm,  ."
Giọng  của Thẩm Thời Dịch dịu dàng đến mức gần như tan chảy: "Em ngủ sớm ,  ở bên cạnh em."
Đường Noãn thật sự  mệt,  buồn ngủ.
Ưm một tiếng, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, cuối cùng dần dần chìm  giấc ngủ.
Đến hơn 10 giờ, cô  thấy một tiếng hát liền tỉnh dậy.
Dưới lầu  náo nhiệt, hình như là lễ hội âm nhạc.
Cô  tiếng hát, cảm thấy vô cùng quen thuộc, liền xuống giường,   mở cửa.
Cô hỏi vệ sĩ: "Dưới lầu đang  gì ?"
"Có một ban nhạc đang biểu diễn." Vệ sĩ cung kính đáp.
Đường Noãn chào   một tiếng, với sự tò mò liền xuống lầu.
Người  hát bài hát mà  A Diệu từng dạy cô .
Hơn nữa, đó là bài hát của làng,  ngoài  thể nào  .
Anh A Diệu rõ ràng  chết,  còn  thể là ai?
Nghĩ đến đây, Đường Noãn  khỏi bước nhanh hơn.
 24: Suýt chút nữa mất kiểm soát
Xuống đến tầng .
Bước  khỏi cửa khách sạn.
Bên ngoài cửa  dàn trống và cả  chơi guitar.
Người đàn ông đang hát  lưng về phía cô.
Thân hình cao lớn vạm vỡ, ánh đèn chiếu    , ngược sáng,   rõ mặt.
Đường Noãn  bài hát, giai điệu quen thuộc, lời bài hát mộc mạc, vành mắt cô dần đỏ hoe.
Chính là bài hát dân gian trong làng.
Hồi nhỏ, cô sống ở quê với ông bà.
Chỉ   A Diệu là bạn.
Anh A Diệu bầu bạn, bảo vệ và yêu thương cô.
Những năm tháng đó,   giống như một   trai.