Đường Noãn ánh mắt ôn nhu, : “Biết sẽ về ăn cùng em, nên đợi .”
Thẩm Thời Dịch cô, ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt cô, đau lòng : “Sau nếu về nhanh như , em cứ ăn .”
Ngừng một chút, nhắc nhở: “Đừng quên, bây giờ em ăn một nhưng bồi bổ cho hai đấy.”
Đường Noãn tinh nghịch thè lưỡi, nhỏ giọng : “Yên tâm, sẽ để con trai đói .”
Thẩm Thời Dịch trong lời chút oán trách.
Anh nheo mắt, cố ý trêu chọc cô: “Ừ, nếu đói con trai thì ? Lúc đó em tính bồi thường thế nào?”
Tim Đường Noãn thắt , cảm thấy buồn bực.
Có lẽ là do mang thai nên tâm trạng cũng dễ đổi.
Cô cho rằng chỉ quan tâm đến đứa bé trong bụng, chuyện vốn nên vui vẻ khiến cô chút thất vọng, cảm thấy đủ coi trọng .
Cô buồn buồn : “Đều ăn uống đầy đủ, con khỏe mạnh, đừng lo lắng.”
Trong mắt cô, giấu sự tủi .
Thẩm Thời Dịch nhận cô buồn, bật : “Anh sợ em đói, con ở trong bụng em, sẽ luôn hấp thụ chất dinh dưỡng từ em, hành hạ chính là em.”
Đường Noãn đỏ mặt, lúc mới cố ý trêu .
Cô bực bội, đánh n.g.ự.c , “Anh cố ý!”
Đáy mắt Thẩm Thời Dịch tràn đầy cưng chiều.
Càng cô, càng thấy đáng yêu.
Xuống lầu, Thẩm Thời Dịch cùng Đường Noãn ăn cơm.
Đường Noãn mới nhớ tới chuyện của Tiêu Hoài Cẩn, thấy tâm trạng vẻ , cô cẩn thận hỏi: “A Dịch, chuyện em hỏi .”
Thẩm Thời Dịch đút canh cho cô, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng, “Em hỏi .”
Đường Noãn sắp xếp từ ngữ một chút mới hỏi: “Chuyện của bác sĩ Tiêu, là ?”
Thẩm Thời Dịch thần sắc lạnh lùng, ánh mắt u ám.
Ngừng một chút, biểu lộ cảm xúc hỏi: “Tiêu Hoài Cẩn với em?”
Đường Noãn sợ tức giận, vội vàng lắc đầu, giải thích: “Là hôm nay đột nhiên viện, lúc em đến, thấy đang bàn tán chuyện bác sĩ Tiêu khiếu nại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-247.html.]
Thẩm Thời Dịch nắm bắt thông tin, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Anh ánh mắt trở nên âm u, môi mỏng tràn một tiếng nhạo: “Mẹ vợ viện? Em mà với một tiếng?”
49: Mắng chửi ruột tiểu tam
Đường Noãn thấy hình như tức giận.
Cô xưa nay dỗ dành khác.
Nghĩ đến mỗi , dỗ dành cô, đều là hôn một cái, ôm một cái, hoặc là chuyện đó là xong.
Đường Noãn cúi mắt, nhỏ giọng : “Không , hôm nay bận, em dám phiền , nên kịp .”
Giọng Thẩm Thời Dịch lạnh nhạt: “Vừa em cũng cơ hội , ?”
Đường Noãn cảm thấy vô cùng ấm ức.
Cô nào , chỉ là cơ hội mà thôi.
Vốn định hỏi xong chuyện của Tiêu Hoài Cẩn, tiện thể cho , ngờ, nổi giận .
nghĩ , cũng vì ghen tuông, thấy là do quá quan tâm .
Đường Noãn đưa tay ôm eo , giọng mềm mại giải thích: “Vì bác sĩ Tiêu giúp em, em chuyện hơn, nên hỏi , mới cho chuyện nhập viện.”
Cô nũng như , Thẩm Thời Dịch còn thể chống đỡ.
Cơn giận bùng lên trong lồng ngực, lập tức dập tắt hơn một nửa.
Anh giọng điệu dịu dàng, thành thật : “ , là khiếu nại Tiêu Hoài Cẩn.”
Đường Noãn ngẩng mặt, kinh ngạc hỏi: “Tại ?”
Thẩm Thời Dịch buông cô , chằm chằm mặt cô, trầm giọng : “Là bác sĩ, nên đạo đức nghề nghiệp, cho em mang thai, chứ cùng em giấu giếm, còn dẫn em rời khỏi bệnh viện trốn tránh .”
“Chuyện , so đo với , chuyện em mang thai, mấy gặp sự cố, cũng may mấy đều tai qua nạn khỏi.”
“Lần khiếu nại , coi như là một lời cảnh cáo.”
Thẩm Thời Dịch dứt khoát, khiến khó lòng phản bác.
Đường Noãn ban đầu ý định truy cứu, như , ngược cuốn , chút chột .
Cô nhíu mày, : “ bác sĩ Tiêu cũng là vì giúp em, lúc đó là em cho , chuyện cũng trách .”
Thẩm Thời Dịch liếc cô, giọng điệu nghiêm túc dạy dỗ: “Vậy nên, là bạn bè, giúp em là chuyện của , là bác sĩ, đủ chuyên nghiệp.”