Cô  vội vàng : "Chú Thẩm yên tâm, cháu nhất định sẽ   với bố cháu , chườm lạnh một chút sẽ nhanh chóng hết sưng, nếu ông  hỏi, cháu sẽ  là vô tình va  thôi."
"Niệm Niệm, cháu đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn,  lời."
Thẩm Quân Hào thấy cô  ngoan ngoãn hiểu chuyện như , vô cùng yêu thích, khen ngợi: "Thời Dịch   nếu  thể ở bên cháu, chắc chắn sẽ sống  ."
Kỷ Niệm Niệm  khen đến đỏ mặt.
Cô  cúi đầu, e thẹn : "Chú Thẩm, cháu cũng hy vọng  thể ở bên  Thời Dịch."
Thẩm Quân Hào đưa bánh ngọt đến  mặt cô , trìu mến : "Nào, ăn chút bánh ngọt, tâm trạng sẽ  hơn."
"Cảm ơn chú Thẩm."
Kỷ Niệm Niệm đưa tay nhận lấy, đột nhiên  giữ vững, bánh ngọt rơi xuống đùi.
Đôi chân vốn trắng nõn, giờ dính đầy bánh kem.
Thẩm Quân Hào vội vàng rút giấy lau cho cô , Kỷ Niệm Niệm lúng túng : "Không cần  ạ, chú Thẩm, để cháu tự lau."
Những ngón tay thô ráp của Thẩm Quân Hào chạm  làn da mềm mại, mặt Kỷ Niệm Niệm lập tức đỏ bừng.
Lúc , cửa phòng mở .
Phương Thanh bước ,  thấy cảnh ,  nhạo: "Thẩm Quân Hào, ông đúng là đồ mặt dày! Kỷ Niệm Niệm bằng tuổi con gái ông ,  mà ông cũng dám  tay!"
 69: Vậy thì ly hôn
Thẩm Quân Hào thoáng chốc  chút chột , bực bội : "Bà  bậy bạ gì ?"
Kỷ Niệm Niệm vội vàng giải thích: "Dì Phương, dì hiểu lầm , là bánh kem  bẩn, chú Thẩm  bụng giúp cháu lau thôi."
Phương Thanh sải bước , liếc  cô ,   mỉa mai Thẩm Quân Hào: "  tại  ông  thích Kỷ Niệm Niệm như , nhất định  bắt Thẩm Thời Dịch ly hôn cưới cô , hóa   thích cô  là ông ."
"  ông lớn tuổi như  ,      hổ,   liêm sỉ,   ngượng ngùng hả?"
Giọng  của Phương Thanh ngày càng bức bách, khiến sắc mặt Thẩm Quân Hào tái mét.
Kỷ Niệm Niệm càng cảm thấy  hổ,  đó    .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-268.html.]
Tính tình Phương Thanh thế nào, cô   rõ, chỉ sợ dù cô   gì, Phương Thanh cũng sẽ  chấp nhận.
 nếu  ,  hiểu lầm,  quá khó chịu.
Hơn nữa Thẩm Quân Hào  lớn tuổi như , cô   thể mất mặt vì chuyện .
"Dì Phương, dì thật sự hiểu lầm , chú Thẩm coi cháu như con gái,   thể như dì  chứ."
Phương Thanh liếc  cô , "Chuyện   liên quan đến cháu, cháu  ."
Kỷ Niệm Niệm vội vàng gật đầu, nhanh chóng rời .
Thẩm Quân Hào cảm thấy mất hết mặt mũi, tức giận : "Phương Thanh, bà    ? Nói bậy bạ gì  mặt một đứa trẻ!"
Phương Thanh  lạnh: "Sao,    trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận?"
Thẩm Quân Hào tức giận đến mức run , bực bội : "Loại  như bà, thật  thể  lý lẽ!"
Phương Thanh  khẩy: "Khó chịu đến mức  ,  còn chịu đựng? Ly hôn ."
Thẩm Quân Hào sững , "Bà  phát điên gì ?  và Kỷ Niệm Niệm chỉ là một đứa trẻ,  thể  chuyện gì chứ!"
Phương Thanh sắc mặt lạnh lùng, kiêu ngạo : "Không liên quan đến chuyện , mà là  chịu đựng ông đủ ."
"Bao nhiêu năm nay, ông đối xử với  thế nào,  đều  tính toán, Thẩm Thời Dịch  trưởng thành, nó  thể tự lo liệu,  và ông nên chấm dứt thôi."
Giọng  của bà  lộ rõ sự quyết tâm,  hề  chút lưu luyến.
Thẩm Quân Hào lập tức từ chối: "Chuyện ly hôn, bà đừng hòng nghĩ đến,  thừa nhận, những năm    quan tâm bà đủ, nhưng đó   là lý do để ly hôn!"
"Tập đoàn Thẩm thị lớn như , bà   nếu ồn ào chuyện ly hôn sẽ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán đến mức nào ?"
Phương Thanh từ lúc đưa  quyết định ,   còn cân nhắc đến những điều đó nữa.
Bà  lạnh lùng : "Đó   là chuyện  cần  lo,  liên quan đến ."
Thẩm Quân Hào thấy bà  kiên quyết như ,  uy hiếp: "Tóm    đồng ý ly hôn, nếu bà nhất quyết  ly hôn,  thôi,  thì bà hãy   tay trắng, về tiền bạc của nhà họ Thẩm, bà đừng hòng mang  một đồng."
Phương Thanh dường như  đoán   ông  sẽ  như ,  hề bất ngờ.