Đường Noãn  nghiêm túc suy nghĩ, "Chuyện  ,  còn kiện  , kỳ thực    giúp chúng  nhiều như , đúng là nên cảm ơn một chút."
Thẩm Thời Dịch trong lòng chua xót.
Người phụ nữ ,    lời  bóng gió của  ?
Anh  cảm ơn  , là thật sự  cảm ơn   ?
 là  cảm ơn, nhưng chẳng lẽ  nên dỗ dành   ?
Thẩm Thời Dịch sắc mặt âm trầm, lạnh lùng : "Vậy em cứ từ từ nghĩ ,   xem ông nội."
Nói xong,  bước .
Đường Noãn  bóng lưng ,  đó mới nhận , hình như  giận ?
Cô vội vàng đuổi theo.
 Thẩm Thời Dịch bước  nhanh, cô chạy chậm cũng  đuổi kịp.
Thẩm Thời Dịch  thấy động tĩnh, cố ý  chậm .
Đường Noãn sắp đuổi kịp , đột nhiên  thấy cô a một tiếng, ôm bụng  xổm xuống.
Cứ tưởng cô  ngã.
Thẩm Thời Dịch   run lên,   chạy , gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ lo lắng: "Sao ? Ngã   ? Là   ,   nên  nhanh như ."
Đường Noãn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt long lanh   hồi lâu, vẻ mặt ấm ức.
Thẩm Thời Dịch lo lắng  chết, "Noãn Noãn, em  , rốt cuộc là khó chịu ở ?"
Đường Noãn đột nhiên đưa cánh tay trắng nõn , vòng qua cổ , đôi mắt ươn ướt dịu dàng : "Anh tự nhận ,    nên nổi giận với em đúng ?"
Thẩm Thời Dịch  khỏi sững sờ, cô nhóc  học hư .
Còn  dọa  nữa!
07: Muốn lời giải thích gì?
"Không  em   cảm ơn Tiêu Hoài Cẩn ? Không liên quan đến ." Thẩm Thời Dịch vẫn cứng miệng.
Dù  phụ nữ của ,  nghiêm túc  báo đáp  đàn ông khác, cảm giác  khó chịu.
"Bác sĩ Tiêu  giúp đỡ  nhiều, em nên cảm ơn  ."
Đường Noãn cụp mắt xuống, giọng  ôn hòa,  chuyện  nhẹ nhàng.
Trong nháy mắt, tất cả sự khó chịu trong lòng Thẩm Thời Dịch đều tan biến.
Anh vốn cũng  cảm ơn Tiêu Hoài Cẩn  giúp đỡ, chỉ là   cô tham gia  thôi.
Thẩm Thời Dịch đỡ cô  dậy, giọng điệu dịu dàng: "Vừa  là   đúng, về nhà  sẽ suy nghĩ kỹ, cảm ơn    giúp đỡ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-309.html.]
Trên mặt Đường Noãn nở nụ : "Vâng."
Nghĩ , sự quan tâm của Thẩm Thời Dịch như , quả thật  cuốn hút.
Đặc biệt là  khi xảy  chuyện hôm nay, cô càng yêu  hơn.
...
Hai  đến phòng bệnh thăm ông nội.
Tình hình vẫn như cũ,   chuyển biến gì lớn.
Tuy rằng  dấu hiệu sinh tồn, nhưng vẫn  tỉnh .
Chú Chung trông già   nhiều, còn tự trách: "Đều tại ,  nên luôn ở bên cạnh lão gia, ông  sẽ   đây."
Chú Chung luôn  theo ông nội.
Đi theo mấy chục năm, tình cảm  .
Thẩm lão gia xảy  chuyện , ngoài bọn họ, e rằng những  khác trong nhà họ Thẩm, đều  quan tâm bằng chú Chung.
Chú Chung buồn bã cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
Thẩm Thời Dịch vỗ tay ông, nhỏ giọng an ủi: "Chú Chung, chuyện   liên quan đến chú, chú đừng tự trách  quá."
" , chú Chung, bây giờ  chú ở bên cạnh chăm sóc ông nội, chúng con cũng yên tâm." Đường Noãn  Thẩm lão gia đang  bất động  giường bệnh.
Trong lòng khó chịu một hồi lâu, mới : "Chú luôn chăm sóc ông nội tận tình, chuyện  thật sự  trách chú."
Không  thì thôi,   xong, chú Chung liền rơi nước mắt.
Ông vội vàng đưa tay lau nước mắt, gượng  : "Cảm ơn  chủ, thiếu phu nhân, hai  yên tâm,  nhất định sẽ ở đây chăm sóc lão gia thật ."
Lời  dứt, một bóng  bước .
Áo sơ mi xanh lam, phối với quần tây trắng, trông  vẻ như một con công.
Nhìn mà thấy ngán!
Người bước  là Thẩm Ý Huy, khóe miệng nhếch lên nụ  chế giễu: "Quả nhiên là , Thời Dịch, loại  nào  cũng  thể thu phục ."
Sau chuyện  , Thẩm Thời Dịch  dạy cho Thẩm Ý Huy một bài học.
Khiến   mất mặt  bạn bè.
Thế là   bắt đầu ghi hận trong lòng, dứt khoát  giả vờ tình  em  mặt Thẩm Thời Dịch nữa.
Nhìn thấy   bước , Đường Noãn nhíu mày, "Anh đến  gì?"
Chuyện  , nghĩ đến  thấy ghê tởm.
Thẩm Ý Huy là  tâm địa  xa, đời tư bê bối.