Ngón tay chạm nhẹ màn hình, thao tác một chút, liền thoát khỏi trang web, màn hình trở  bình thường.
Ngay  đó, điện thoại của Thẩm Thời Dịch gọi đến.
"Dậy ?" Giọng  Thẩm Thời Dịch ôn hòa.
Hỏi như , chứng tỏ   cô từ sáng đến giờ vẫn  xuống lầu.
Dì Lý  chắc cô  dậy  , nên cũng sẽ báo tin  cho Thẩm Thời Dịch.
Đường Noãn giọng  uể oải: "Ừm, dậy ."
Thẩm Thời Dịch kiên nhẫn dỗ dành: "Em mau dậy , xuống lầu ăn chút gì đó, nếu   xuống lầu, thì bảo dì Lý mang lên, quan trọng nhất là  ăn uống, cũng  nghỉ ngơi cho ."
"Vâng." Đường Noãn ngoan ngoãn đáp, lông mày rũ xuống, ánh mắt lạnh nhạt  phù hợp với giọng .
Thẩm Thời Dịch  tâm trạng cô sẽ  thể hồi phục nhanh chóng.
Quan tâm thêm vài câu,  mới cúp điện thoại.
Đường Noãn xỏ dép lê .
Ngay  đó vang lên tiếng dì Lý gõ cửa: "Phu nhân,  mang bữa sáng lên cho cô."
Đường Noãn   gì,  tới mở cửa.
Dì Lý  thấy cô liền sững , cảm thấy cô so với vẻ dịu dàng tao nhã  đây, dường như thêm một chút sắc bén.
Đặc biệt là ánh mắt, lạnh lùng trong veo,  còn  thiện như  nữa.
" xuống lầu ăn."
Đường Noãn bước qua bà ,  xuống lầu.
Dì Lý bưng khay xuống,   bếp chuẩn  thêm chút đồ ăn,  bưng một bát cháo .
Đường Noãn  bữa sáng nhạt nhẽo  bàn, khẽ nhíu mày: "Có đồ cay ?"
Gần đây ăn quá nhạt nhẽo, miệng nhạt thếch.
Không  ăn.
Dì Lý vội vàng : "Phu nhân, cô đang dưỡng sức đấy, nên ăn nhiều đồ bổ một chút thì hơn."
Đường Noãn    nhiều, nhàn nhạt lặp : "Làm chút đồ cay ,   ăn."
Tuy vẫn là giọng điệu ôn nhu, nhưng   cho phép từ chối.
Dì Lý  dám trái ý cô nữa, đành  đồng ý,  bếp, len lén   ngoài,  lưng  lấy điện thoại .
Điện thoại  mới gọi , giọng  Đường Noãn  lạnh lùng vang lên  lưng: "Dì Lý  tìm A Dịch ?"
Dì Lý giật , điện thoại rơi xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-411.html.]
Bà  hoảng hốt, lắp bắp : "Phu nhân, …"
Lời giải thích lập tức  cắt ngang: "Dì  cần  nhiều,  hiểu, chỉ là dì Lý,   thích   khác giám sát."
Cô liếc  chiếc điện thoại màn hình úp xuống,  là  kết nối .
Bước về phía  vài bước, khóe miệng nhếch lên nhưng đáy mắt  hề  ý : "Sau    ăn gì, dì cứ  cho  là ,  cần  xin phép ai,  là ,   thể tự quyết định."
Dì Lý vội vàng gật đầu: "Vâng,  ạ phu nhân."
Đường Noãn xoay    ngoài.
Đầu dây bên , Thẩm Thời Dịch  rõ ràng những lời Đường Noãn .
Cúp điện thoại, lông mày   nhíu .
Anh cảm thấy Đường Noãn dường như trở nên gai góc hơn.
Nếu là  đây, tuyệt đối sẽ  như .
Như thể biến thành một  khác, nhưng đôi khi,  cảm thấy cô  ngoài tâm trạng buồn bã , cũng   gì khác thường.
Nghĩ đến đây, những ngón tay thon dài của  gõ nhẹ lên ghế da thật ở hàng ghế  của chiếc xe sang trọng.
…
Hai ngày tiếp theo, Đường Noãn cố gắng kiềm chế,  hề hỏi  về chuyện điều tra.
Hay  cách khác,    bằng chứng trong tay.
Chỉ còn chờ xem  và Kỷ Tử Câm sẽ xử lý như thế nào.
Ngày mai, là hạn chót.
Hôm nay, cô nhận  tin nhắn của Minh Dạ, xác nhận suy đoán  đó.
Đôi mắt cô co rút , cảm thấy nghi ngờ.
 cuối cùng, cũng  suy nghĩ nhiều, tắt máy tính bảng  xuống lầu.
Vừa lúc điện thoại reo, cô liếc , là Tô Tiếu gọi đến,  là  xuất viện, hẹn cô  ngoài uống cà phê.
Đường Noãn ở nhà buồn chán, liền hẹn gặp cô  ở quán cà phê.
Ngày thường cô ăn mặc giản dị thoải mái, hôm nay đặc biệt diện bốt cao cổ kết hợp với chân váy da ngắn màu đen, áo len dệt kim cổ chữ V màu trắng bên trong, khoác ngoài một chiếc áo khoác  màu camel.
 04: Sự dịu dàng của  
Mái tóc dài màu nâu  uốn xoăn nhẹ buông xõa  lưng, Đường Noãn vốn  trang điểm, hôm nay tự  trang điểm nhẹ nhàng.
Vốn  sở hữu vẻ  nghiêng nước nghiêng thành,  lớp trang điểm và bộ trang phục , cô càng thêm rạng rỡ.
Vừa bước  quán cà phê, cô  thu hút ánh  của  ít nhân viên văn phòng.