Đường Noãn  , Thẩm Ôn Diệu khẽ lắc đầu, vẻ mặt thất vọng, "Cô  cần  an ủi, chứ   là chỉ trách."
  Thẩm Thời Dịch ngẩng đầu,  lạnh một tiếng, "Vậy nên cô  đến tìm  để  an ủi,  ,  cũng định  cho cô    phận của , đúng ?"
  Thẩm Ôn Diệu đột nhiên im lặng, một lúc  mới : " rút  những lời   với   đây,  nghĩ,    là  phù hợp với cô ."
  Nói xong câu đó,  bước .
  Đáy mắt Thẩm Thời Dịch cuồn cuộn tức giận, mỉa mai, u ám.
  Ở bên cạnh ư?
  Anh    ?
  Rốt cuộc    nữa, mới  thể sưởi ấm trái tim cô?
  Mới  thể khiến cô quên   A Diệu, mới  thể cho  bước  trái tim cô?
  Nghĩ đến những điều , cả  Thẩm Thời Dịch tỏa  khí thế lạnh lẽo, khiến   sợ hãi.
  Đường Noãn  về thẳng nhà, mà bảo tài xế lái xe lòng vòng một lúc,  đến thăm  Tô Khinh Uyển.
  Biết cô  sảy thai, Tô Khinh Uyển ngày nào cũng hỏi han ân cần, sợ cô buồn, sợ cô ảnh hưởng sức khỏe.
  Trước đây Đường Noãn luôn cảm thấy, mối quan hệ với   đủ  thiết.
    khi trải qua những chuyện , cô cảm thấy tình cảm của hai  con  gần gũi hơn  nhiều.
  Tô Khinh Uyển   thấy dáng vẻ gầy gò của cô, đau lòng đến đỏ hoe mắt, "Sao đột nhiên  đến đây? Cũng  báo  với  một tiếng, để   chút gì cho con ăn."
  "Nhìn xem, bây giờ gầy trơ xương , Thẩm Thời Dịch  thật là, cũng  cho   chăm sóc con cho  ?"
  Dù  cũng là  đàn ông  yêu 8 năm.
  Dù  tức giận đến mấy, Đường Noãn vẫn bênh vực , "Ngày nào  giúp việc cũng   nhiều món bổ,   con  ăn, con cũng ăn mà, chỉ là  kiểm soát  cân nặng thôi."
  Tô Khinh Uyển kéo cô  xuống ghế sofa, nâng mặt cô lên  trái  , "Con khổ , phụ nữ  mà, sợ nhất là nỗi đau ."
  "Đều tại   , cũng  thể chăm sóc con, để con chịu nhiều đau khổ như ."
  "Đều tại , đều tại  cả."
  Trong lòng Đường Noãn ngũ vị tạp trần,  khổ an ủi: "Mẹ,   như thể   ngược đãi con , con là con gái ruột của ,  còn  thể đối xử tệ với con ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-416.html.]
  Sắc mặt Tô Khinh Uyển   đổi.
08: Cô  sẽ thấy hứng thú
  "Nói linh tinh gì ."
  Nụ  của Tô Khinh Uyển gượng gạo,  vẻ  mất tự nhiên.
  Đường Noãn cong môi , nhưng nụ  đó  gượng gạo, "Mẹ,  đối xử với con  , đừng tự trách bản  nữa."
  Tô Khinh Uyển cụp mắt xuống, che giấu vẻ mặt của .
  Bà  dậy : "Tối nay ở  ăn cơm ,  hầm canh gà mái già cho con bồi bổ, còn bổ hơn cả yến sào nữa đấy."
  "Mẹ ngày xưa  mà...  trong làng đều ăn như ,  nhanh sẽ bồi bổ khí huyết."
  Tô Khinh Uyển tự , Đường Noãn   ghế sofa,   dựa  ,  bà  chuyện cảm thấy  thoải mái, dần dần ngủ  .
  Đợi Tô Khinh Uyển hầm canh xong  , thấy cô  ngủ gật, đau lòng  .
  Con bé , từ nhỏ  mệnh khổ.
  Con  , cái gì cũng là do  phận.
  May mà, may mà con bé tự  phấn đấu,  cần  đến Thẩm Thời Dịch nữa, phụ nữ dựa dẫm  đàn ông,   là chuyện .
  Nói đến công việc của Đường Noãn, còn kiếm  nhiều tiền hơn cả ông ngoại nó hồi xưa.
  Thế    mấy?
  Nở mày nở mặt,  tiền đồ.
  ……
  Thẩm Thời Dịch  Đường Noãn  về nhà, gọi điện cho tài xế, mới  cô đến chỗ Tô Khinh Uyển.
  Thế là  đến.
  Vừa đến cửa,  thấy Tô Khinh Uyển đang giằng co với một  đàn ông,  kỹ mới nhận , đó chính là Phan Cảnh Chí, kẻ   Đường Noãn  thương màng nhĩ  .
  Phan Cảnh Chí hung dữ cảnh cáo: "Nếu bà  đưa cho ,  sẽ lập tức  cho Đường Noãn   phận thật của cô !"
  Tô Khinh Uyển tức giận đến mức mặt mày tái mét, hạ giọng mắng: "Anh thật vô liêm sỉ! Anh  nhất là cút ngay, nếu   sẽ gọi bảo vệ đến."
  "Được thôi, bà cứ thử xem,  đó   thể tự   tìm Đường Noãn,  tin cô  nhất định sẽ  tò mò về những chuyện ."