Thẩm Thời Dịch kéo cô , gương mặt tuấn tú nhíu mày, "Không  em    cùng ?"
Nói xong,  mở cửa ghế , ôm cô  trong.
9 Tranh giành  ngừng
Đường Noãn gần như  kịp phản ứng    trong.
Thẩm Thời Dịch đóng cửa xe .
Trong lòng Đường Noãn  khó chịu, cô    ở ghế ,   phụ nữ khác  ở ghế phụ bên cạnh chồng .
Tay cô  đặt lên tay nắm cửa xe.
Thẩm Thời Dịch bỗng nhiên từ bên  lên xe,  bên cạnh cô, "Muốn xuống xe đến  ?"
Đường Noãn  , vẻ mặt kinh ngạc: "Anh..."
Kỷ Niệm Niệm cũng  ngạc nhiên, "Anh Thời Dịch,     phía ,   lái xe ?"
Nói xong.
Tài xế lên ghế lái.
Thẩm Thời Dịch thản nhiên : "Hôm nay   mệt,   lái xe."
Kỷ Niệm Niệm  , suýt chút nữa thì phun  một ngụm máu.
Cô  còn tưởng  sẽ tự  lái xe, cho nên mới   ghế phụ.
Ai ngờ  chứ!
Hơn nữa,   từng  thói quen để tài xế lái xe,  hôm nay  đột nhiên  đổi!
Biết , cô  thà  phía  còn hơn!
Thẩm Thời Dịch bảo tài xế lái xe.
Kỷ Niệm Niệm bĩu môi bất mãn : "Em cũng   phía ,  Thời Dịch, em   cùng ."
Thẩm Thời Dịch trầm giọng : "Không  say xe ? Ngồi yên ở phía  ,  phía  chật lắm."
Đường Noãn khá bất ngờ.
Cô cũng tưởng là  lái xe,  ngờ   gọi tài xế.
Tuy     vì cô  , nhưng Kỷ Niệm Niệm   như ý, trong lòng cô cũng khá vui vẻ.
Trong nháy mắt, sự khó chịu trong lòng cô tan biến hơn phân nửa.
Kỷ Niệm Niệm tức giận : "Bây giờ em hình như  say xe nữa ,  Thời Dịch, phía  chật quá, chân em khó chịu,  cho em  phía   mà."
Đường Noãn nhíu mày, cô cũng khá khâm phục Kỷ Niệm Niệm.
Nói một đằng  một nẻo.
 cũng  còn cách nào khác, ai bảo Thẩm Thời Dịch yêu cô  chứ?
Trong lòng cô dâng lên một trận chua xót, cúi gằm mặt xuống, bên tai truyền đến giọng  thiếu kiên nhẫn của Thẩm Thời Dịch: "Ngồi yên, đừng  ầm ĩ nữa, nếu  lát nữa  bảo em xuống xe phía , em gọi tài xế nhà họ Kỷ đến đón."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-56.html.]
Kỷ Niệm Niệm    đang tức giận, vội vàng im lặng, giọng  yếu ớt : "Được  mà, em cũng    nhất định   phía ."
Chỉ là    thấy Đường Noãn  bên cạnh  thôi!
Đồ nhà quê, nghèo kiết xác!
Sao  dai như  chứ!
Thẩm Thời Dịch bảo tài xế đưa Đường Noãn đến trung tâm thương mại cao cấp gần công ty .
Đường Noãn xuống xe.
Thẩm Thời Dịch cũng xuống xe,  đến  mặt Đường Noãn, giọng  ôn hòa như  khi, "Em cứ  dạo  , nếu mệt thì gọi điện cho ,  bảo tài xế đưa em về."
Trong lòng Đường Noãn ấm áp.
Cô cảm thấy,  thật sự  chu đáo dịu dàng.
Cô ngoan ngoãn gật đầu,  mặt mỉm  : "Vâng."
Kỷ Niệm Niệm  khó chịu khi  thấy cô như .
Đặc biệt là khi , cảm thấy  ,  giả tạo,  buồn nôn.
Kỷ Niệm Niệm cố tình hạ cửa kính xe xuống,  với Thẩm Thời Dịch: "Anh Thời Dịch, ba em đang ở công ty , em  cùng ,  cùng ba em  nhé."
Thẩm Thời Dịch khẽ ừ một tiếng, lên xe .
Kỷ Niệm Niệm đắc ý liếc  Đường Noãn, mang dáng vẻ chiến thắng cao ngạo.
Ánh mắt Đường Noãn đau nhói.
Phải  rằng, dù cô  kiêu ngạo và  chịu thua kém thế nào  nữa.
Có một điều  thể  thừa nhận, về mặt gia thế, cô thua  .
Sau khi xe rời .
Đường Noãn thu  suy nghĩ, bước  trung tâm thương mại.
Cô tự   dạo , chọn một món quà cho ông nội.
Nhớ đến vẻ mặt kiêu ngạo của Kỷ Niệm Niệm khi xuống xe, lòng cô  đau như  bóp nghẹt.
Sự tự ti  từng , bỗng nhiên dâng lên.
Không  cô   dạo bao lâu, khi đến một cửa hàng bán đồ ngọc.
Đường Noãn bước ,  thấy một chiếc vòng tay mã não.
Màu đỏ sẫm,   .
Toát lên vẻ  hàm súc, kín đáo mà sang trọng.
Đường Noãn  thích, cảm thấy  hợp với ông nội.
Cô  định hỏi giá, thì phía  bỗng nhiên truyền đến một giọng  kiêu căng ngạo mạn, "Gói chiếc vòng tay mà cô  thích  cho ,  lấy."
Nghe thấy giọng  quen thuộc mà chán ghét.