2: Lại đến chọc tức  khác
Anh hiểu lầm .
Hiểu lầm những điều , đều là tình yêu dành cho A Diệu.
Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Thời Dịch hiện lên vẻ chế giễu nhạt nhòa, khóe môi nhếch lên: "Em đúng là yêu  ."
Hai năm hôn nhân.
Sống bên , cũng  bằng A Diệu  một phần.
Đường Noãn cúi mặt,   thấy biểu hiện của .
Nếu cô  ngẩng đầu lên,  thể  thấy nỗi buồn sâu thẳm trong mắt .
Buổi tối  ngủ.
Thẩm Thời Dịch theo thói quen đưa tay , để cô  gối lên. 
Rõ ràng là sắp ly hôn ,  mà   vẫn  thể  như   chuyện gì xảy .
Lúc Đường Noãn đang ngẩn , đầu cô   nâng lên.
Thẩm Thời Dịch trực tiếp đưa tay , lót  vị trí cổ cô, "Một ngày  ly hôn thì vẫn là vợ chồng,  đây em   thích ôm  ngủ , ngủ ."
Đường Noãn  ngại ngùng từ chối.
Cô   thích vòng tay của ,  thể ngủ  say.
Không cần  gặp ác mộng.
Có lẽ là do mang thai, Đường Noãn nhanh chóng chìm  giấc ngủ.
Thẩm Thời Dịch mượn ánh đèn màu cam,  khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lông mi  dài  đen, làn da trắng nõn hồng hào, ngũ quan kết hợp với hình dáng khuôn mặt, mỗi một chỗ đều  mỹ  vặn, lúc  lên sẽ  ngọt ngào.
Lúc cô   ,  dịu dàng trầm tĩnh, toát  một loại khí chất đoan trang, tao nhã.
Là kiểu   quyến rũ  ngây thơ.
Trái tim Thẩm Thời Dịch khẽ động, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Sau khi hôn xong, tiếng chuông điện thoại vang lên  đúng lúc.
Đường Noãn  đánh thức, phát  một tiếng rên rỉ như mèo con.
Thẩm Thời Dịch vội vàng ấn nút tắt tiếng.
Liếc   điện thoại gọi đến, đáy mắt hiện lên sự chán ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-79.html.]
Anh  , trực tiếp để điện thoại sang một bên, ôm Đường Noãn tiếp tục ngủ.
Buổi trưa hôm .
Thẩm Thời Dịch và Đường Noãn  cùng  đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, bác Chung đang khuyên ông cụ Thẩm ăn cháo.
Ông cụ Thẩm vẻ mặt uể oải, "Không ăn, mang ."
Đường Noãn tiến lên, lo lắng : "Ông nội,  ăn gì  ,   cho việc hồi phục sức khỏe, ông vẫn nên ăn một chút ."
"Một bộ xương già , sống c.h.ế.t  ,   cả."
Đường Noãn  ông đang giận dỗi, tức giận vì chuyện hôm qua.
Cô vô thức sờ lên bụng, giọng  dịu dàng khuyên nhủ: "Nếu ông  vấn đề gì về sức khỏe, chẳng  sẽ   bế chắt trai ? Ông nội, ông vẫn nên ăn một chút ."
Ông cụ Thẩm than thở: "Hai đứa sắp ly hôn ,  còn mong chắt trai gì nữa, cháu dâu khác,   thích một ai, chỉ  đứa do con và Thẩm Thời Dịch thằng nhóc thối tha  sinh ."
Đường Noãn thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn  : "Được ,  ly hôn nữa, chúng con đồng ý với ông,  ly hôn, sinh cho ông một đứa chắt trai bụ bẫm  ?"
Ông cụ Thẩm lập tức sáng mắt lên, "Thật ? Hai đứa  lừa  chứ?"
Thẩm Thời Dịch trầm giọng : "Thật ạ."
Đường Noãn cũng  gật đầu.
Ông cụ Thẩm đạt  tâm nguyện,  mặt cuối cùng cũng lộ  một chút ý , "Không  lừa , hai đứa    lén lút, đừng tưởng    gì."
"Vâng, chúng con đều đồng ý với ông."
Đường Noãn    , nhận lấy bát từ tay bác Chung, tự  đút cho ông, "Bây giờ   ăn ?"
Ông cụ  thật là.
Làm , thực  là để ép buộc cô,  cho cô và Thẩm Thời Dịch ly hôn.
Ông nội yêu thương cô bao nhiêu, cô   rõ.
Chỉ là tình yêu, thật sự  thể miễn cưỡng.
Ông cụ Thẩm phối hợp ăn vài miếng,  : "Như  mới đúng, hai đứa cứ ở bên  cho , đừng nghĩ lung tung, nhanh chóng sinh cho ông một đứa chắt,  đang chờ bế đây."
Lời  dứt, một bóng dáng ăn mặc diêm dúa lòe loẹt bước .
Váy đầm công chúa màu hồng cánh sen, lộ  đôi chân thon dài trắng nõn,  tay xách một hộp quà lớn.
Cô  đến bên giường, ngoan ngoãn : "Ông nội Thẩm, cháu   ông  khỏe,  nhập viện, sáng sớm   mua ít đồ bổ đến thăm ông."
Nói xong, cô   thiết  đến bên cạnh Thẩm Thời Dịch, giọng  nũng nịu: "Anh Thời Dịch, ông nội Thẩm  bệnh mà  cũng   cho em ,  em lo lắng  chết,  nên đưa em đến thăm ông cùng chứ."