Vợ Góa Của Gã Chăn Lợn - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-11-30 10:11:51
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi trưa dùng một bữa cơm vô cùng thịnh soạn, gồm ba món mặn và hai món chay: thịt kho tàu với cải mặn, tôm xào, thịt thỏ kho tộ, gỏi củ sen và măng xào, Hứa Nghiên thấy nha đặt bát đĩa xuống vội vàng , nàng cũng ngăn cản, những món ăn tuy ít nhưng tinh tế bàn, trầm ngâm một lát, cầm đũa ăn sạch còn chút gì.
Hoàng Tích hạ nhân báo tình hình, khinh miệt lạnh: "Chưa từng thấy qua vật ."
Sau đó thấy bực bội, cứ ngỡ đây là một liệt phụ trinh tiết, lén lút nghĩ ít cách để trêu ghẹo, trong đầu diễn luyện cảnh tượng ngươi tới lui bao nhiêu , mà giờ đây chỉ một bữa ăn tinh tế khiến nàng thỏa hiệp, cảm giác như đ.ấ.m một cú bông, hưởng thụ khoái cảm chinh phục.
Càng nghĩ càng khó chịu, gọi tiến : "Đi, đem đĩa thức ăn mà quả phụ dùng vứt cho ch.ó l.i.ế.m sạch, bát đũa cũng cần, vứt hết ."
Ha, quả là báo ứng. Đồ Đại Ngưu cũng ngày "phân bò dán mắt", để ý tới tiện quả phụ mềm yếu .
Có một khoảnh khắc, Hoàng Tích tự tay cám dỗ tiểu quả phụ , cô nương trẻ tuổi xinh ở mà chẳng ? Chi bằng cứ trói nữ nhân nông cạn chiếc thuyền rách Đồ Đại Ngưu, để nàng hại con cháu ba đời của .
cá c.ắ.n câu, bản gì thì cả khó chịu ngứa ngáy, từ khi quan hệ giữa Hứa Nghiên và Đồ Đại Ngưu, hình thành thục đầy đặn và làn da trắng nõn mịn màng của nữ nhân đối với còn đặc biệt hấp dẫn nữa, ngày đêm chỉ nghĩ chiếm quả phụ để đả kích gã tráng hán thù oán với .
Kẻ hèn nhát nhu nhược đều thích bắt nạt kẻ yếu, dù năm đó Đồ Đại Ngưu chỉ đóng vai trò là một tên đ.á.n.h thuê, nhưng Hoàng Tích dám chọc tên tặc t.ử Tào Vạn , nên tên tay sai xông lên mặt trở thành đối tượng mà ghi hận.
Bây giờ cũng , sợ đánh, dám đối đầu trực tiếp với Đồ Đại Ngưu lỗ mãng , liền tìm nữ t.ử yếu đuối tay tấc sắt để bày mưu tính kế, hy vọng thể cách xa mà đ.á.n.h bò.
Sau khi ăn xong, Hứa Nghiên bước khỏi cổng Hoàng gia, vội về nhà như thường lệ, mà nấp trong con hẻm nhỏ gần đó để rình, đến giữa giờ Mùi, cổng Hoàng gia mở , Hoàng Tích ôm bụng phệ hạ nhân vây quanh bước khỏi cửa.
Đợi xa, Hứa Nghiên gõ cánh cửa đóng : "Lão bá, quên lấy đồ , phiền cho một lát, lát nữa sẽ ngay."
Rẽ bức tường chắn bình phong, nàng về phía chính viện, chờ bên đường để đợi hạ nhân ngang qua, lúc gặp nha hôm qua từng đến tìm nàng: "Cô nương, phiền ngươi giúp gọi phu nhân nhà ngươi một tiếng, việc bàn với nàng một chút."
Mỗi bước mỗi xa
Nha thấy giờ nàng vẫn còn trong phủ cũng hỏi nhiều, nghĩ đến thái độ của lão gia và phu nhân, ánh mắt đảo một vòng dẫn đến đình nghỉ ngơi: "Chỗ nắng, Hứa phu t.ử chờ ở đây một lát, xem phu nhân hiện tại đang bận rộn ."
"Được, phiền ngươi."
"Không gì."
Chỉ một lát , tiểu nha dẫn Hứa Nghiên , mới đối mặt, Hoàng phu nhân trực tiếp hỏi: "Hứa phu t.ử giờ còn ở nhà ?"
"Ta cửa, với phu nhân một việc." Hứa Nghiên chào hỏi vòng vo, trực tiếp mục đích tìm nàng : "Ta sắp thành hôn , việc khá nhiều, e rằng còn tinh lực như để đến dạy bọn trẻ nữa, chi bằng chủ động xin nghỉ, còn hơn là để trễ nải cho bọn trẻ đuổi, cũng xem như giữ trọn cái duyên của chúng ."
"Ồ?" Hoàng phu nhân nghiêm túc liếc nữ nhân đang ở tiền đường hai , thổi nhẹ chén nhưng uống, chút sắc bén hỏi: "Không Hứa phu t.ử sắp gả cho nào?"
"Một hán t.ử nuôi lợn ở thôn Hậu Sơn, phu nhân lẽ quen ." Hứa Nghiên bận tâm đến sự chất vấn của nữ nhân , nàng gả cho một nam nhân như quả thật khiến lo lắng, luôn đề phòng gia đình sẽ thêm con cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-goa-cua-ga-chan-lon/chuong-51.html.]
Là chủ mẫu nắm giữ công việc nội trợ trong Hoàng gia, rõ chuyện xảy trong phủ.
"Có qua, nếu Hứa phu t.ử sắp đại sự, cũng thể kẻ cản đường, đến thì đến , mời phu t.ử khác là ."
Nói xong, chén đang xoa xoa cũng đặt xuống bàn, Hứa Nghiên cáo từ rời , bước khỏi cửa lớn, tiếng bước chân dần đến gần, nha từng dẫn đường cho nàng lúc gọi nàng : "Phu nhân nhà nhờ chuyển lời đến Hứa phu t.ử một câu: Hứa phu t.ử còn đến dạy học nữa, chi bằng rời khỏi trấn đến ở nhà thích quê một thời gian, cũng là để giải khuây, xua vận rủi."
Hứa Nghiên định thần , hỏi vì , nhưng cánh cửa lớn phía đóng . Nàng về nhà luôn cảm thấy lời Hoàng phu nhân ý ám chỉ, càng suy nghĩ càng kinh hãi.
Buổi tối ăn qua loa chút gì đó lấp đầy bụng, trời tối nàng phòng, chốt cửa từ bên trong, dùng bàn kê ở cửa chính, còn bàn trang điểm thì kê ở cửa phòng ngủ. Tuy nhiên, giường mãi dám nhắm mắt, thấy tiếng động bên ngoài là căng thẳng dựng tai lắng , cả đêm ngủ chập chờn tỉnh ngủ ngủ tỉnh, còn kinh hãi toát mồ hôi lạnh, mãi đến khi trời sáng rõ mới dám đặt trái tim xuống, chìm giấc ngủ sâu.
Lần nữa tỉnh là tiếng gõ cửa đ.á.n.h thức, nàng vội vàng kêu đang đập cửa gấp gáp bên ngoài “chờ một chút”, luống cuống mặc quần áo, dời những thứ kê cửa, tóc tai rối bù mở cửa, bước khỏi căn phòng tối tăm, đôi mắt nheo vì ánh mặt trời gần lên đến đỉnh đầu chiếu .
Đồ Đại Ngưu tiếng bước chân đến gần, còn thấy nửa đùa nửa thật ca thán: "Ta gõ cửa cả hàng xóm của nàng mà nàng vẫn động tĩnh gì, sợ đến nỗi cạy cửa xông , mở cửa còn lâu như , lén lút gì lưng thế?"
Ngước mắt lên thấy nàng kéo lê giày, tóc tai xơ xác, trông như bò dậy khỏi giường: "Đây là ngủ trưa ?"
Hứa Nghiên lườm một cái, linh tinh gì ở bên ngoài thế, sợ khác thấy chắc?
"Vào nhà ."
Vào nhà liền thấy vỏ trứng gà rơi rớt trong sân, lá rụng trôi nổi trong nồi đậy nắp, trong thấy cái bàn vuông nhỏ đặt ở cửa, phòng ngủ đóng cửa còn thấy nửa bàn trang điểm, xung quanh, giống như từng đến. Thuận tay bê cái bàn vuông nhỏ về chỗ cũ, hỏi nữ nhân đang dọn dẹp trong nhà: "Chuyện gì ? Nhìn trong nhà như trộm ."
"Huynh yên đó đừng lung tung, thấy đang tự sửa soạn , đây là thứ đại nam nhân như thể ?"
"Hừ, nàng là vợ lười biếng, suýt nữa chặn giường, còn dám lớn tiếng lệnh , sớm muộn đều là , thể kẻ khác lợi." Nói là , vẫn đá một chiếc ghế xuống, lung tung nữa.
Hứa Nghiên ngoài rửa mặt súc miệng bằng nước lạnh, dùng khăn vải lau khô nước, nàng bên cạnh bàn mở hộp cơm, ăn mấy miếng cơm bụng : "Aiz, đói c.h.ế.t ."
Đồ Đại Ngưu cũng hỏi nàng khi nàng đang ăn, ngoài cọ nồi nấu nước sôi cho nàng, khi nàng ăn xong, phần còn đều quét trong bụng, thấy nàng nhấp từng ngụm nước còn nóng, thúc giục: "Mau , chậm chạp thêm lát nữa nàng xí nữa."
"Huynh ghê tởm hả, cơm còn trôi xuống cổ họng, cái gì mà xí với xí, uống nữa." Đặt mạnh cái bát xuống bàn.
" là nên uống, cơm còn nghẹn ở cổ họng, nàng uống thêm chút nước nữa, ợ một cái cơm sẽ trào khỏi miệng mất." Sau đó cầm bát lên, uống một ngụm ở chỗ nàng uống, cuối cùng còn l.i.ế.m liếm mép bát.
"..." Đồ lưu manh.
Qua sự quậy phá của , Hứa Nghiên thả lỏng, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều, liền kể hết chuyện hôm qua, từ việc đến Hoàng gia gặp Hoàng Tích, đến chuyện buổi chiều Hoàng phu nhân cho truyền lời, và cả việc tối hôm đó nàng tự nghĩ bậy sợ hãi đến dám ngủ.