Vô Hạn Lưu: Kỹ Năng Của Ta Là Sờ Xác - Chương 49: Chuyên gia Dịch bệnh

Cập nhật lúc: 2025-10-26 17:08:15
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Dao , trấn an một chút.”

Thấy , hai mắt Lý Bái Thiên trầm xuống.

Liên tưởng đến vài vụ án tương tự gần đây, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

“Vâng.” Dao mím môi, hình mảnh khảnh bước xuống xe.

Mâu Tiểu Tư bên cạnh chằm chằm động tác của cô, nhịn nghiêng về phía , ánh mắt mang vẻ dò xét theo bước chân cô đến gần bụi cỏ.

Cô nhớ Dao nhạc sư, am hiểu ngâm xướng, là một chức nghiệp phụ trợ thiên về trị liệu.

đây là đầu tiên cô tiếp xúc với kỹ năng nghề nghiệp kiểu , trong lòng khỏi chút tò mò, dùng ngâm xướng để trấn an đối phương như thế nào.

Chỉ thấy ngoài cửa sổ xe, Dao hề đến gần đôi vợ chồng đó, mà ngoài bụi cỏ, hai tay đan , đặt ngực.

Ánh mắt cô đột nhiên trở nên ôn nhu và tĩnh lặng, đó, giọng trong trẻo như thiên thần từ từ vang lên:

“Trong đêm sâu thẳm, cho sinh tồn,

Tựa kẻ điên giữa mây trời, tựa mù nơi bụi hoa.

Trong đêm sâu thẳm……”

…… (chú 1)

Giọng ca của thiếu nữ mang theo một loại sức mạnh khiến an bình một cách khó hiểu.

Giống như một dòng suối trong, ngừng gột rửa tâm hồn khô cạn của mỗi mặt tại đây.

Mâu Tiểu Tư chỉ cảm thấy giọng của Dao đặc biệt kỳ diệu.

Cô dường như thể thấy các màu xám đậm, trắng sữa, hồng đào, xanh thẳm từ tiếng ca.

Có thể thấy hình dáng của mây, hoa, sông, đêm tối, vận mệnh từ tiếng ca.

Thậm chí còn thể cảm nhận độ ấm như cơn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua lúc chạng vạng.

Điều thần kỳ hơn là, khi tiếng ca dừng , đôi vợ chồng trong bụi cỏ thế mà dừng việc vật lộn.

Họ như tỉnh cơn mê, ngây ngốc tại chỗ, mặt lộ vẻ bàng hoàng.

, ?”

Người phụ nữ tóc tai rối bù ánh mắt đổi, cô gỡ những chiếc lá lộn xộn tóc, dần dần thoát khỏi cảm xúc phẫn hận lúc , tìm vài phần lý trí.

Người chồng đang co ro trong bụi cỏ thì che lấy khuôn mặt đầy máu, vẻ mặt tủi trừng mắt cô, quai hàm phồng lên.

Bên trong xe, mấy lặng lẽ .

Lại là một “vụ án mất kiểm soát cảm xúc” tương tự nữa ư?

Đôi vợ chồng , chắc chắn chịu kích thích nào đó mới trở nên như .

Hơn nữa là kích thích về mặt cảm xúc.

Chẳng lẽ những sự kiện kỳ lạ thật sự là do con thao túng, hơn nữa phạm vi ảnh hưởng đang tiếp tục mở rộng bên ngoài?

Nếu thật là như .

Thì quảng trường Thiên Đô ngày đó……

Chẳng nguy hiểm !

Sau khi đảm bảo đôi vợ chồng , mấy dám chần chừ lâu, vội vàng khởi động xe tiếp tục lên đường.

càng gần quảng trường Thiên Đô, trong lòng hiểu đều bao phủ bởi một tia bực bội.

Xe tuyến đường chính của phố thương mại.

Các xe xung quanh đều bấm còi inh ỏi.

Cần gạt nước qua đung đưa.

Tài xế xe lầm bầm c.h.ử.i rủa.

Các loại âm thanh đan xen , khí trở nên đặc biệt quỷ dị, tất cả đều cảm thấy vài phần nôn nóng bất an.

Trên vỉa hè, đường cũng hằm hằm, thần sắc khác bước .

“Leng keng!” Một tiếng vang giòn thu hút sự chú ý của Mâu Tiểu Tư.

đầu, xuyên qua cửa sổ xe thấy một đàn ông trẻ tuổi mắt đỏ ngầu, dùng búa đập vỡ kính cửa hàng quần áo.

Trên vỉa hè, một bà lão quầy trái cây, cãi với bán hàng rong vì vấn đề chất lượng.

Hai bên ngón tay hận thể chọc mặt đối phương, nước miếng văng tung tóe.

“Gâu gâu gâu ——”

“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu ——”

Bên cạnh thùng rác, mấy con ch.ó hoang vì tranh giành một khúc xương, nhe răng, lộ nanh, phát từng đợt gầm gừ.

“Điên , đều điên ……”

Một nữ sinh mặc đồng phục lam trắng, đeo ba lô thấy cảnh tượng hỗn loạn đường , đáy mắt nhiễm một tia hoảng sợ.

Cô liên tục lùi về , cho đến khi đụng đầu xe của Lý Bái Thiên đang chờ đèn đỏ, mới phản ứng .

“Xin l……” Lời xin theo bản năng buột miệng thốt , nhưng đến một nửa, trong ánh mắt cô đột nhiên trào vài tia m.á.u đỏ.

Nữ sinh xoay c.h.ử.i ầm lên với trong xe: “Có lái xe hả, đậu kiểu gì , đỗ xe thì tìm c.h.ế.t , đừng ở đây chắn đường!”

Nói xong, cô nhấc chân đá mạnh xe một cái, lúc rời còn quên trừng Lý Bái Thiên một cái.

“Cái …… Đội trưởng?” Chúc Phỉ định mở miệng chuyện.

Lại phát hiện sắc mặt Lý Bái Thiên âm trầm đến đáng sợ.

“Đường Chính Hào nhất định ở gần đây, nếu nghĩ cách bắt , thể sẽ gây hỗn loạn quy mô lớn, mau gọi điện thoại cho Chu Xuyên, bảo phái phong tỏa quảng trường Thiên Đô và mấy con phố phụ cận.”

“Vâng.”

Chúc Phỉ lấy điện thoại , lập tức liên hệ Chu Xuyên.

Đồng thời ghi một đoạn văn ngắn gọn sổ tay:

Giữa trưa 12:30, “Chuyên gia Dịch bệnh” Đường Chính Hào rải rác một “rối loạn tâm thần cảm xúc” lấy sự phẫn nộ chủ diện rộng ở khu Tây. Người nhiễm bệnh trạng biểu hiện là: Phẫn nộ vô cớ, tính công kích tăng cường, dễ hành vi quá khích hợp lý……

Đèn xanh phía sáng lên, Lý Bái Thiên đậu xe vạch đỗ xe bên đường quảng trường, bảo nhanh chóng xuống xe.

Sau khi đóng cửa xe, Mâu Tiểu Tư một bên, đoàn xung quanh, trong lòng một trận hoảng sợ.

từng cảm nhận cảm xúc với phạm vi rộng lớn, cường độ cao như .

Trong lòng dường như đều gieo một hạt giống thù hận, lúc nó đang ngừng nảy mầm, đ.â.m chồi nảy lộc……

Cảm giác chân thật , nhịn nhíu mày.

Nếu sự kiện thật sự là do con thao túng, thì sức mạnh của đó rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.

“Sao mà càng ngày càng nhiều phát rồ hết , cứ như thể… như thể mắc thứ dịch bệnh nào đó.”

Dao khẽ mở miệng, thể tin cảnh tượng mắt.

“Đó là năng lực của ‘chuyên gia dịch bệnh’, cái nghề còn gọi là ‘Sư tai ương’, là một nghề nghiệp tà ác .”

“Sự tồn tại của nó giống như một trái b.o.m hẹn giờ, mỗi xuất hiện đều mang đến tai hoạ nghiêm trọng cho nhân loại. Nếu Đặc Điều Đình can thiệp mà cứ mặc kệ, e rằng sẽ gây hậu quả huỷ diệt khôn lường.”

Chúc Phỉ tháo chiếc hộp đen lưng, nhẹ nhàng đặt xuống đất, xổm xuống nhanh chóng :

“Tháng , Đường Chính Hào lên kế hoạch cho một ‘tai ương’ ở thành phố Lục Lâm bên cạnh. Trong toà bách hoá gần khu ngoại ô, đột nhiên như chích thuốc, bắt đầu điên dại, rống suốt cả ngày lẫn đêm ngừng. Cư dân xung quanh cũng vì đủ thứ chuyện mà vui vẻ đến mất tự chủ, kẻ chạy đường nhảy múa điên cuồng, chui quán rượu uống sả láng, nắm tay nhảy xuống hồ, cho đến c.h.ế.t mới thôi.”

đáng tiếc là các đồng nghiệp ở chi bộ Lục Lâm bắt Đường Chính Hào, để trốn thoát. Mãi đến ba ngày , đạo cụ cấp A của tổ chức là ‘Mắt Toàn Cảnh’ nhanh chóng bắt tín hiệu của , xác nhận địa phận thành phố An Kinh. Cho nên, chúng nhất định bắt khi kịp trốn nữa.”

Nói xong, Chúc Phỉ vén tấm vải đen hộp đen , cô cẩn thận chăm chú chiếc hộp, lùi nửa bước.

“Bùm!”

Chiếc hộp đen.

Đột nhiên truyền một tiếng động trầm đục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-ky-nang-cua-ta-la-so-xac/chuong-49-chuyen-gia-dich-benh.html.]

Dao và Lý Bái Thiên thì phản ứng gì.

Còn Mâu Tiểu Tư, đầu thấy cảnh thì giật , thận trọng lùi hai bước.

Ánh mắt cô đổ dồn hộp đen, lập tức dốc hết tinh thần.

Chỗ , thế mà là một sinh vật sống ư?

đây còn đoán, thứ Chúc Phỉ đeo lưng lẽ là một thanh kiếm gia truyền mắt, một thanh Đường đao gì đó.

ngờ , bên trong chứa một sinh mệnh thể.

“Cộc cộc!”

Âm thanh quỷ dị vang lên.

Lần , qua tiếng gõ thể , lực va chạm của “nó” lớn hơn nhiều, chiếc hộp đen đột nhiên rung lên một cái.

“Bùm!”

Lần , hộp đen đẩy bung .

Mâu Tiểu Tư tập trung tinh thần, nín thở.

Sau đó, cô thấy một cánh tay đứt màu trắng xám, phủ đầy vết thương và dấu vết thời gian, từ trong hộp đen “bò” .

Vị trí từ cổ tay trở lên của cánh tay vũ khí sắc bén chặt đứt, chỉ còn một bàn tay dựng , lúc , nó bò qua bò như một con bạch tuộc nhỏ.

“Xoẹt xoẹt xoẹt ——”

Cánh tay đứt đó “ quanh” một lúc, cuối cùng “mặt chính” về phía Mâu Tiểu Tư, dừng một hồi.

Vài giây , ngón tay của cánh tay đứt khẽ nhúc nhích, nhích dần “năm ngón tay” bò gần.

Sau đó vươn ngón trỏ chấm chấm lên mũi giày của cô, hình như đang thử dò cái gì.

【Tên: Cánh tay đứt của Thái An Na.】

【Chất liệu: Thịt ?】

【Loại hình: Đạo cụ đồng hành.】

【Cấp bậc: A.】

【Công năng: Tay bạn đồng hành nhất của nhân loại, tuỳ cách sử dụng thôi?】

【Giới thiệu: Pháp sư Tử linh Thái An Na mất cánh tay , và một bạn mới, đây là sự trùng hợp chăng?】

【Hiệu ứng phụ: Hoà quyện với chủ nhân, thể tăng độ thiện cảm cho thú cưng, ừm, ý nghĩa thô thiển của "hoà quyện" là nó khao khát m.á.u tươi, nó cần bồi bổ bằng m.á.u định kỳ. Đừng lo, chỉ vài giọt là đủ .】

……

Từ lúc cánh tay đứt chạm giày Mâu Tiểu Tư, giao diện hệ thống của cô tự động hiển thị đoạn thông tin .

Mâu Tiểu Tư trừng thẳng mắt, lời giới thiệu giao diện cho chấn động mạnh.

Cái quái quỷ gì thế là một đạo cụ, Bí Cảnh còn đạo cụ đồng hành ?

Quả thực còn kỳ cục hơn cả Xúc tu Mora của cô nữa chứ.

Khụ khụ……

tự nhiên lắm mà rút giày về , thầm rủa trong lòng: “Thứ bé bỏng , tránh xa một chút, với chủ nhân cô là bất lịch sự đó.”

Cánh tay đứt đó dường như cảm nhận cảm xúc của con , thấy Mâu Tiểu Tư để ý đến , nó chấm chấm ngón trỏ nhanh chóng rụt về bên cạnh Chúc Phỉ.

Vân Vũ

Nó cực kỳ linh hoạt leo dọc theo ống quần đối phương lên, cuối cùng dừng ở vị trí vai Chúc Phỉ.

“Đây… là thú cưng của cô ư?”

Mâu Tiểu Tư nhịn hỏi.

, nó tên là Bobby, mua nó trong buổi đấu giá ở tầng ba Đại sảnh Bí Cảnh, nó ngốn hết tiền tiết kiệm một năm của , giờ là bạn đồng hành nhất của .”

Chúc Phỉ vuốt ve bàn tay nhỏ vai, vui vẻ: “Dù , xem xong Gia đình Adams , ai mà chẳng một ‘cánh tay đứt dễ thương’ cơ chứ.”

“Nào, Bobby, đưa tìm tên khốn .”

Trong ánh mắt Mâu Tiểu Tư ngơ ngẩn, nhưng vô cùng chấn động.

Chúc Phỉ lấy bức ảnh hồ sơ cá nhân của Đường Chính Hào , đưa đến mặt cánh tay đứt Bobby.

Cánh tay đứt dùng đầu ngón tay khẽ gãi bức ảnh, đó như cảm ứng điều gì, nhấc ngón trỏ lên, chỉ góc Đông Nam của quảng trường Thiên Đô phía .

Chúc Phỉ hiểu ý, khẽ với nó một cách cưng chiều đặc biệt, từ từ :

“Đội trưởng, nghĩ Bobby nó cảm ứng điều gì đó, nhưng đấy, nó thể phơi ánh mặt trời quá một giờ, nếu sẽ bắt đầu thối rữa, hành động nhanh chóng thôi.”

Lý Bái Thiên gật đầu, mặt biểu lộ cảm xúc.

sẽ cùng cô.”

Tiếp đó, đột nhiên đầu về phía Mâu Tiểu Tư, nhỏ: “Cô ở , phụ giúp Dao trấn an những xung quanh. Lần chủ yếu là để cô quen thử với nhiệm vụ của chúng , chút tham gia là , cần cô gì đặc biệt.”

Mâu Tiểu Tư “ừm” một tiếng, bày tỏ bất cứ ý kiến gì về việc .

“Vẫn là Đội trưởng tầm xa, đưa Dao cùng.” Chúc Phỉ trong lòng chút may mắn.

Nếu kỹ năng trị liệu tinh thần quần thể, họ cũng chỉ thể dựa sức mạnh cơ bắp để giải quyết sự kiện .

Dù Phù sư cũng thể chế tạo bùa chú trị liệu đạt hiệu quả tương tự, nhưng tốn thời gian và công sức, Đặc Điều Đình thể dán bùa chữa trị lên trán mỗi ngang qua .

“Tình hình giống như ở thành phố Lục Lâm, ‘chuyên gia dịch bệnh’ chắc chắn dùng kỹ năng đầu tiên của là ‘Tai ương bệnh hiểm nghèo’, kỹ năng thể lan truyền một loại bệnh trạng cảm xúc mất kiểm soát cho những xung quanh.”

“Tin là, kỹ năng của mỗi ngày chỉ thể sử dụng một , tin là, kỹ năng thứ hai ‘Hoá dịch bệnh’ của thể triệu hồi một đám mây cực độc, trong phạm vi bao phủ của đám mây độc, sẽ động rơi trạng thái suy yếu, tăng thêm sát thương!”

Lý Bái Thiên trầm ngâm một lát, suy đoán của cho .

Anh đang nhắc nhở , luôn chú ý phòng “Hoá dịch bệnh” của Đường Chính Hào.

“Tai ương bệnh hiểm nghèo, Hoá dịch bệnh?”

Mâu Tiểu Tư khỏi sững sờ.

Kỹ năng của “chuyên gia dịch bệnh” quá “phản diện” , quả thực là một nghề nghiệp tà ác bẩm sinh.

Chẳng lẽ chơi kích hoạt thẻ nhân vật , mỗi thăng cấp đều sẽ thu hoạch một loại thiên phú hố tương tự ?

Nói cách khác, loại chơi căn bản quá nhiều lựa chọn sinh tồn.

Họ chỉ thể ngừng mạnh lên để sinh tồn trong Bí Cảnh.

mỗi kỹ năng khi mạnh lên, đều đang đẩy họ từng bước về phía phe “Hỗn loạn Tà ác”.

Khó mà tưởng tượng, những thế nào thể bạn lâu dài với “Bóng tối” đồng thời thuyết phục nội tâm của chính .

“Không cần nghĩ quá nhiều, thẻ nhân vật tuy là phát ngẫu nhiên, nhưng ở mức độ lớn, nghề nghiệp phát đều bám sát đặc tính của chơi.”

Lý Bái Thiên dường như thấu suy nghĩ của cô, kịp thời nhắc nhở.

Phù hợp đặc tính chơi? Chẳng lẽ bản Đường Chính Hào thuộc về “phe Tà ác”, vì sự u ám của nên mới phát “nghề nghiệp Tà ác”?

Mâu Tiểu Tư thầm nghĩ.

, chỉ như , nghề nghiệp Tà ác mới đất dụng võ.

Vậy còn “Lữ khách Bóng đêm” của cô thì ?

Sờ xác, đ.â.m lén, tập kích, một loạt kỹ năng , chứng minh rằng, bản chất cô cũng là cùng loại với “Tử Thuỷ Vi Lan” .

Nội tâm Mâu Tiểu Tư dậy sóng, chỉ cảm thấy suy nghĩ chút hỗn loạn.

“Vẫn là câu đó, đừng nghĩ quá nhiều.”

lúc , Lý Bái Thiên cúi đầu, lặng lẽ cô một cái.

Sau đó qua bên cạnh cô, với Chúc Phỉ: “Chúng xuất phát.”

 

 

 

 

 

Loading...