[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 149: Làng Phong Môn (Phong Môn Thôn)
Cập nhật lúc: 2025-11-26 09:36:41
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khu chung cư Cảnh Uyển tạm thời vẫn phong tỏa, nhưng vì tìm chìa khóa của vấn đề nên cũng còn căng thẳng như lúc đầu. Chính quyền bên ngoài chỉ thông báo là tìm nguồn lây bệnh dịch và sẽ sớm nghiên cứu phương pháp cứu chữa. Dư luận nhanh chóng kiểm soát.
Cố Sở nghiên cứu về trận pháp phong thủy, vì khi rời khỏi khu chung cư Cảnh Uyển, Cục Đặc Vụ cũng yêu cầu cô đến khảo sát các khu chung cư khả nghi khác. Đối với Cố Sở, thu hoạch lớn nhất ngày hôm nay lẽ chính là việc khiến sự tồn tại của Lận Mặc công khai.
Chỉ tiếc lai lịch của Lận Mặc cuối cùng vẫn là một bí mật. Khi Cục Đặc Vụ cử đến hỏi theo lệ, Cố Sở chỉ thể bịa kinh nghiệm sống cũ rích: từ nhỏ khổ luyện trong rừng sâu núi thẳm, chỉ một sư phụ nương tựa, khi sư phụ qua đời mới xuống núi nhập thế và quen Cố Sở do một sự cố bất ngờ. lời giải thích thể chịu điều tra kỹ. Trong bối cảnh quan hệ với Hội Công Bằng ngày càng căng thẳng, Lận Mặc với lai lịch rõ vẫn thể gia nhập Cục Đặc Vụ. Tuy nhiên, thực lực mà thể hiện khiến chính quyền khó lòng từ bỏ, nên cuối cùng đành cấp cho một phận ngoài biên chế.
Tuy là ngoài biên chế, nhưng vì phận dị nhân đặc biệt, mức lương và phụ cấp của cũng khác gì thành viên chính thức.
Thực đối với dị nhân nhiều cách kiếm tiền, nhiều hề để tâm đến chút lương ít ỏi mà Cục Đặc Vụ cấp. đối với một cương thi sống dựa phụ nữ từ khi tỉnh , thì như vô cùng thỏa mãn.
Lận Mặc trịnh trọng đưa thẻ lương của cho Cố Sở. Từ hôm nay, cũng là đàn ông đóng góp tiền sinh hoạt cho gia đình, còn bản vẫn dùng thẻ phụ của Cố Sở.
Không , nhận tiền thưởng tiêu diệt ngũ độc của khu chung cư Cảnh Uyển và tiền bồi thường điện thoại cho Mao Phong Lâm từ Cục Đặc Vụ, Lận Mặc kịp chờ đợi kéo Cố Sở đến siêu thị điện thoại lớn.
“ mua cái .”
Lận Mặc chỉ chiếc điện thoại “quả lê” trong tủ kính. Trước đây, trong bộ phim truyền hình về ma cà rồng mà xem, nhân vật chính cũng cầm chiếc điện thoại hình quả lê c.ắ.n dở .
Khi thấy mức giá gần mười nghìn, Lận Mặc chút đau lòng. Dù cách đây lâu vẫn là đàn ông chăm chỉ bấm like để kiếm một trăm tệ từ Pinduoduo. nghĩ đến việc bây giờ cũng lương, thấy tự tin hơn.
Cô nhân viên quầy Lận Mặc sang Cố Sở đang cạnh .
Trang phục hôm nay của Lận Mặc vô cùng bình thường. Một chiếc áo phông cotton dài tay kẻ sọc mua một tặng một ở siêu thị, một chiếc quần bò xanh bạc màu mua mạng, thứ đắt nhất lẽ là đôi giày thể thao chân nhưng cũng hàng hiệu lớn, mua trong dịp lễ hội với phiếu giảm giá chỉ hơn một trăm tệ. Bộ trang phục đó nếu khác mặc thể trông quê, nhưng khi khoác lên Lận Mặc, vị phiên vương từng sống trong nhung lụa biến chúng thành phong cách quý phái.
Nói như , nếu đóng phim truyền hình, nhân vật tài sản trăm tỷ khi khán giả sẽ nhập tâm.
Ít nhất trong mắt cô nhân viên quầy, khí chất của rõ hai chữ “giàu ”.
chính dáng vẻ “cao phú soái” đang ngẩng mắt cô gái xinh bên cạnh, dường như đang chờ cô thanh toán.
“Mắc quá, thực chức năng điện thoại đều tương tự , chọn cái tầm hai ba nghìn là .”
Cố Sở lạnh lùng vô tình, hề nao núng, trực tiếp cắt ngân sách xuống một nửa thêm một nửa nữa.
Là một cương thi bản địa, thể theo cái phong cách sùng bái nước ngoài đó . Tất nhiên Cố Sở tuyệt đối thừa nhận rằng lý do cô từ chối Lận Mặc mua điện thoại “quả lê” là vì bản cô còn từng dùng chiếc điện thoại đắt như .
Thật đáng hổ. Dù cô là dị nhân, tình hình kinh tế của Cố Sở bao giờ khá hơn. Cho đến nay cô vẫn là một nô lệ xã hội đáng thương đang gánh khoản vay mua nhà.
Lận Mặc thở dài. Khuôn mặt tuấn tú chút uy nghiêm hiện vẻ yếu đuối.
“Người đàn ông gia đình là đó, thể tự quyết .”
Cô là con gái, cha nhường con cái.
Lời rơi tai cô nhân viên quầy, liền chứng minh phận cặp đôi, thậm chí là vợ chồng của hai .
Trong lòng cô nhân viên như chuột chũi đang kêu gào. Thật là một cặp đôi quá xứng, hơn nữa đàn ông trông “tổng tài” còn ngoan ngoãn như .
Ở một mức độ nào đó, Lận Mặc thực sự là một cương thi dễ nuôi. Mặc dù mua chiếc điện thoại ưng ý ban đầu, nhưng mấy chiếc điện thoại bình dân khác cũng kén. Chỉ cần màn hình đủ lớn, thao tác đủ mượt, ít nhất còn hơn chiếc điện thoại cũ mà Cố Sở thải .
Khoảnh khắc nhận điện thoại mới, Lận Mặc liền lắp thẻ sim và tải ứng dụng, mặt lộ rõ nụ mãn nguyện.
Cố Sở thoáng cảm thấy lương tâm c.ắ.n rứt. Quả nhiên cương thi thiếu hiểu vẫn quá dễ lừa. Với năng lực của , đặt bất kỳ cuốn tiểu thuyết phim truyền hình nào cũng là nam chính Thiên Vương Lương Phá, mà giờ dùng điện thoại tầm trung cấp thấp và nhiệt tình tham gia “chém giá” Pinduoduo. Điều chẳng quá mất mặt.
Tất nhiên Cố Sở sẽ vạch trần chuyện . Dễ thỏa mãn cũng là một loại hạnh phúc.
“Đây là hóa đơn và thẻ bảo hành. Bên em tặng kèm chị một cặp móc khóa đôi, thể dùng nút chặn bụi cho điện thoại.”
Cô nhân viên vì chút ý riêng tặng họ một cặp móc khóa.
Lận Mặc dời mắt khỏi điện thoại sang cặp móc khóa. Là một cương thi hiện đang eo hẹp tài chính và tiết kiệm, bất kỳ món quà tặng kèm nào cũng vô cùng hấp dẫn đối với .
“Cảm ơn cô, nhưng chúng cặp đôi, là cha con.”
Lận Mặc nở nụ phần dè dặt.
Nụ của cô nhân viên cứng . Cô khuôn mặt vẻ ngang tuổi của hai .
Cái ... thật là chơi lớn quá ...
“Cảm ơn.”
Cố Sở cố nén cảm giác hổ dùng ngón chân dựng lên một lâu đài Disney, lời cảm ơn kéo Lận Mặc nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cô “c.h.ế.t giữa xã hội” . Có lẽ cả đời cô sẽ đây nữa.
Khu chung cư Cảnh Uyển tạm thời cần Cố Sở nhúng tay, nhưng nhanh cô nhận nhiệm vụ mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao-xhuf/chuong-149-lang-phong-mon-phong-mon-thon.html.]
“Cô từng về Làng Phong Môn ?”
Trong văn phòng, Triệu Văn Thanh thẳng vấn đề.
“Hơi ấn tượng.”
Cố Sở cố nhớ . Những ký ức ít ỏi về Làng Phong Môn hiện rõ, nhưng cô hiểu sâu về nó.
“Đây là hồ sơ liên quan đến Làng Phong Môn.”
Triệu Văn Thanh đưa một túi giấy màu vàng đến mặt cô. Cố Sở tiêu đề, ánh mắt trở nên nghiêm trọng khi đàn ông đối diện. Con dấu đỏ ở đầu tài liệu cho thấy đây là hồ sơ tuyệt mật.
Cô mở túi giấy và lấy bộ tài liệu .
Trong ký ức của Cố Sở, Làng Phong Môn là một ngôi làng bỏ hoang từ lâu. Nghe năm xưa trong quá trình khai thác, phát hiện một loại khoáng chất phóng xạ hại cho cơ thể ở một ngọn đồi trong làng. Vì chính phủ tổ chức di tản bộ dân và phong tỏa khu vực.
Chuyện năm đó gây ồn ào lớn vì ai phản đối việc di dời. Hình như đều tuân theo sắp xếp của chính phủ và chuyển đến nơi khác để bắt đầu cuộc sống mới. Trước đây từng những sự kiện tương tự, nhưng vì dân rời quê, hoặc hài lòng với nơi ở mới và chi phí bồi thường nên thường xuyên khiếu nại và phản đối.
Quá trình di cư của dân Làng Phong Môn từ đầu đến cuối đều yên bình, sóng gió nào.
Không ai gây rối thì cũng chẳng ai chú ý. Và vì thông báo về nguy hiểm phóng xạ nên từ đó ai dám tới gần khu vực đó.
Thế nhưng tài liệu trong túi niêm phong ghi chép sự thật trái ngược với ký ức của Cố Sở.
Làng Phong Môn là một “làng sản xuất ma túy” lớn.
Ngôi làng trong khu vực hiểm trở và hẻo lánh, bốn phía là đồi núi. Nhiều năm còn một con đường bằng phẳng để xe .
Nhờ địa hình thuận lợi, dân trong làng bí mật trồng cây túc, bắt đầu chế tạo và buôn bán ma túy.
Họ Phong là họ lớn trong làng. Trưởng làng cũng là tộc trưởng họ Phong. Những họ nhỏ khác trong làng gần như đều quan hệ huyết thống với họ Phong. Vì cả làng vô cùng đoàn kết. Trong làng chế tạo ma túy, buôn bán, cảnh giới. Họ tạo thành một chuỗi sản xuất nghiêm mật. Gần một phần mười lượng ma túy lưu thông ở khu vực phía Bắc lúc đó đến từ cái khe núi hẻo lánh .
dù bí mật đến thì “lưới trời lồng lộng”, cuối cùng cảnh sát vẫn để mắt đến.
Sau khi xác định bộ trong làng, cả nam nữ già trẻ đều tham gia việc chế tạo và buôn bán ma túy, đội chống ma túy điều động một lực lượng đặc biệt đột kích nửa đêm. Mỗi cảnh sát đều trang áo chống đạn, s.ú.n.g lục và đầy đủ đạn dược.
“Lúc đó cuộc đột kích mật danh là Mèo Đêm. Người dẫn đội là Dạ Phân, đội trưởng đội chống ma túy thành phố Hải Bắc. Toàn đội tổng cộng 28 . Tuy nhiên ngay khi họ Làng Phong Môn, tín hiệu định vị mỗi đều biến mất.”
Triệu Văn Thanh thở dài nặng nề. Cố Sở thấy giấy tờ tùy của từng cảnh sát trong hồ sơ.
Dạ Phân, đội trưởng đội chống ma túy thành phố Hải Bắc. Trong bức ảnh oxy hóa phai màu theo năm tháng, một phụ nữ với ánh mắt sắc bén hiện . Cố Sở cảm thấy quen thuộc.
Trong hồ sơ, thông tin của tất cả những đều ghi chú là “mất tích”.
Những biến mất ngày hôm đó chỉ đội Mèo Đêm mà còn bộ cư dân Làng Phong Môn.
Họ như biến mất khỏi hư . Cảnh sát canh gác chân núi tiếng s.ú.n.g nào. Sau khi kiểm tra cũng phát hiện dấu vết đ.á.n.h trong làng.
Cả ngôi làng trống rỗng. Không tiếng ếch nhái, chim chóc, côn trùng. Tĩnh mịch đến đáng sợ.
Không tìm thấy , cũng thi thể, vụ án đành trở thành vụ án treo. Tất nhiên cũng một giả thuyết khác cho rằng trong đội Mèo Đêm xuất hiện cảnh sát biến chất. Sau khi làng, họ thông đồng với dân, khống chế đồng đội. Khi nơi bại lộ, họ mang theo một khoản tiền lớn rời làng và sống ẩn danh ở nơi khác.
Trong xã hội mức độ thông tin hóa cao như hiện nay giả thuyết khó xảy , nhưng hơn mười năm thể loại trừ, dù khả năng nhỏ.
“Bây giờ manh mối mới ?”
Cố Sở đóng tập tài liệu , Triệu Văn Thanh. Manh mối hẳn tầm thường, nếu vụ án giao cho cảnh sát địa phương chứ chuyển đến Cục Đặc Vụ.
Triệu Văn Thanh gật đầu và đưa cho cô một bức ảnh.
“Đây là hình ảnh do một phát trực tiếp thám hiểm ở Làng Phong Môn ba ngày .”
Mặc dù chính phủ cảnh báo khu vực nguy hiểm phóng xạ, xã hội vẫn thiếu gan lớn thích gây chú ý.
Bức ảnh chụp ban đêm, hẳn dùng thiết đặc biệt nên nội dung vẫn khá rõ.
Vừa , đồng t.ử Cố Sở co rút .
Vài khuôn mặt nghiêm nghị trong bộ áo chống đạn hiện rõ. Đặc biệt là phụ nữ ở trung tâm bức ảnh, Dạ Phân.
Hơn mười năm trôi qua, nhưng ngoại hình của cô hề đổi so với bức ảnh trong hồ sơ.
Những từng biến mất trở !