[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 86: Chung Cư Tử Vong (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-25 00:59:34
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tách.”

Cố Sở mò mẫm tìm công tắc tường. Vì bóng đèn phủ một lớp bụi bẩn dày nên ánh sáng yếu, cả căn phòng vẫn tối tăm.

Đứng ở cửa bên trong, cô thấy mặt là một hành lang hẹp, bên là nhà vệ sinh. Cửa nhà vệ sinh hé mở. Cố Sở bước lên vài bước, dừng cửa nghiêng đầu .

Chủ nhà đó rõ ràng dọn dẹp căn phòng . Bồn cầu xổm trong nhà vệ sinh phủ kín một lớp cặn bẩn màu nâu sẫm. Mùi hôi thối trong phòng dường như chủ yếu xuất phát từ chiếc bồn cầu dơ bẩn đó.

Cố Sở đưa tay đẩy cửa nhà vệ sinh . Ngoài chiếc bồn cầu thấy qua khe cửa, bên trong còn một bồn rửa mặt đơn. Bồn rửa cũng đóng một lớp cặn nước vàng dày. Các kẽ sàn gạch và tường gạch mọc đầy nấm mốc và rêu xanh. Cộng thêm môi trường ẩm ướt, bề mặt trông như phủ một lớp chất lỏng dính nhớp.

Trong phòng tắm còn một bồn tắm. Trong bồn vẫn còn ít nước. Theo năm tháng, nước trở nên đục ngầu, mặt nổi lềnh bềnh một mảng tảo xanh và cũng tỏa mùi khó chịu.

Cố Sở bước đầu về phía phòng ngủ.

Bố cục căn nhà giống một căn hộ độc , chỉ một nhà vệ sinh và một phòng phòng khách phòng ngủ.

thêm vài bước, bố cục trong phòng dần hiện rõ ràng.

Một chiếc giường ván gỗ, giường là tấm ga ố vàng và mốc meo. Ngoài chiếc giường, trong phòng món đồ nội thất nào khác nên trông trống trải. Trên trần nhà như từng dột, ở vài góc tường phía những mảng loang lớn, nấm mốc màu xám xanh nhiều hơn hẳn những chỗ khác tường.

Cố Sở quanh một vòng về phía ô cửa sổ duy nhất trong phòng. Cô bước đến kéo hai tấm rèm màu đỏ sẫm sang hai bên. Điều kỳ lạ là, bầu trời ngoài cửa sổ tối đen.

Khi họ bước tòa chung cư, bên ngoài trời vẫn còn sáng. Trong thời gian ngắn ngủi lên lầu, chẳng lẽ trời tối nhanh như ?

Cố Sở nhíu mày, chuẩn mở cửa sổ cho thoáng. Thế nhưng chuyện kỳ lạ hơn xảy . Dù cô dùng bao nhiêu sức, cửa sổ vẫn nhúc nhích, giống như trục xoay rỉ sét dính cứng , thể mở .

Cô thậm chí còn nảy sinh một ảo giác hoang đường rằng đây cửa sổ mà chỉ là một bức tranh vẽ tường nên vốn thể mở.

Cố Sở tạm thời bỏ qua cửa sổ. Cô kéo rèm mà xoay giật mạnh tấm ga giường ố vàng xuống. Chiếc giường ván trông vẻ sạch sẽ hơn. Cô xuống, lấy Sổ Nhiệm Vụ .

Lúc , nội dung trong sách cập nhật.

【Chung cư dẫn đến địa ngục, bóng dáng luôn xuất hiện ban đêm, những cam lòng, cứ quanh quẩn chịu rời . Ông cụ ở tầng một chờ đợi cô con gái về nhà, cô gái làng chơi ở tầng ba chờ đợi tình biến mất, sàn nhà tầng năm đùng đùng đùng, luôn phát tiếng động phiền phức đêm khuya. Có một thứ kỳ lạ đang lang thang khắp chung cư, đừng để tóm bạn, nếu sẽ đưa bạn xuống địa ngục】

【Nhiệm vụ bắt buộc: Sống sót 72 giờ Thưởng 50 Điểm Thư Quyển】

Gợi ý:

Điều bạn thấy chắc là sự thật. Tất cả chỉ đến từ hư vô hội tụ tại một điểm trung tâm, giống như ảo ảnh.

Bạn thể chọn lòng , cũng thể chọn sự độc ác.

Có vật phẩm bảo mệnh trong chung cư, giấu ở nơi nguy hiểm nhất.

Lần chỉ một nhiệm vụ, chính là sống sót bảy mươi hai giờ trong tòa chung cư . nhiệm vụ càng vẻ đơn giản bao nhiêu thì càng khả năng ẩn chứa nguy cơ bấy nhiêu.

Tâm trí Cố Sở tập trung nhiều hơn ba gợi ý. Trong đó, thứ giá trị bảo mệnh nhất hiển nhiên là gợi ý thứ ba.

【Có vật phẩm bảo mệnh trong chung cư, giấu ở nơi nguy hiểm nhất】

Gợi ý đủ thẳng thắn. Chỉ cần tìm vật phẩm đó, họ sẽ cơ hội an vượt qua bảy mươi hai giờ. Tuy nhiên gợi ý rõ vật phẩm đó là gì.

Dựa kinh nghiệm đây, ông cụ ở tầng một, cô gái làng chơi ở tầng ba, tạo tiếng động kỳ quái sàn tầng năm, cùng với thứ đang lang thang trong chung cư, tất cả khả năng đều là nguồn nguy hiểm ở nơi .

Điều đó nghĩa là vật phẩm bảo mệnh thể đang ở ngay bên cạnh những thứ đó?

Cố Sở đưa mắt quanh. Tòa chung cư trông như bỏ hoang nhiều năm. Rốt cuộc còn sống nào chịu ở trong một căn nhà tồi tàn vắng vẻ như ?

Ông cụ mà họ thấy lúc thực sự còn sống ?

Một câu hỏi kéo theo một câu hỏi khác, liên tục hiện lên trong đầu Cố Sở.

Ngoài Cố Sở, còn ba độc giả khác sống ở tầng bốn, lượt là Từ Siêu Quỳnh ở phòng 405, Thành Khôn ở 402 và Khương Chính ở 406.

Phòng của Thành Khôn và Khương Chính cũng bẩn thỉu vô cùng. Hai chỉ ở trong một lát chạy chịu nổi mùi hôi và môi trường dơ dáy bên trong.

Họ bàn nên tranh thủ trời còn sáng ngoài mua ít đồ dùng vệ sinh, bánh mì và đồ uống. Dù cũng ở đây bảy mươi hai giờ. Ban đêm cần giữ đầu óc tỉnh táo, ban ngày ngủ bù, nếu chịu nổi.

Trùng hợp là cả hai cùng lúc mở cửa bước , vặn thấy đối phương sống cùng tầng và cùng một phía hành lang.

Khương Chính vốn luôn dè chừng Thành Khôn vì vẻ ngoài của quá giống một tên côn đồ xã hội đen, chung giống đắn. cùng tham gia một nhiệm vụ, cũng căng thẳng quan hệ ngay từ đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao-xhuf/chuong-86-chung-cu-tu-vong-2.html.]

Vì thế khách khí mời Thành Khôn cùng đến siêu thị tiện lợi gần đó để mua đồ.

Thành Khôn cũng đồng ý. Hai còn do dự nên gõ cửa rủ Từ Siêu Quỳnh và Cố Sở , nhưng cửa phòng của hai vẫn đóng chặt nên họ đành bỏ qua, chỉ nghĩ mua nhiều thêm ít đồ sinh hoạt lát nữa chia cho họ là .

Thế là hai sóng vai xuống lầu. Khi đến tầng ba, họ thấy tiếng cửa phòng mở.

Một phụ nữ bước từ một căn phòng trong hành lang.

Thành Khôn và Khương Chính dừng chân, liếc một cái đồng thời dời tầm mắt, chằm chằm phụ nữ đang từ đầu hành lang tới.

Đây hẳn là cô gái làng chơi nhắc đến trong câu chuyện.

Đó là một cô gái dáng cao và mảnh mai, mái tóc dài đen nhánh buông xõa lưng. Tóc uốn nhuộm màu sặc sỡ, đuôi tóc chỉ cắt ngang gọn gàng. Một chiếc băng đô bản rộng màu đen gom hết tóc mái , để lộ vầng trán thanh tú.

trông hiền hòa, dịu dàng. Làn da trắng đến mức thể thấy lờ mờ những đường mạch m.á.u xanh tím bên . Một chiếc kính gọng kim loại mảnh khiến cô trông càng vẻ trí thức.

Trên gương mặt cô dấu vết trang điểm, đôi môi cũng thoa son dưỡng.

Đây là kiểu cô gái hợp gu của lớn tuổi, trong mắt phần đông công chúng chính là gương mặt “mối tình đầu”.

Trang phục của cô cũng trong sáng và đoan trang như vẻ ngoài. Cô mặc một chiếc váy liền màu trơn, cổ cao chỉ lộ chiếc cổ mảnh khảnh. Tay áo dài đến bảy phần, hé đoạn cổ tay nhỏ. Gấu váy dài đến bắp chân, chân mang một đôi giày da cùng màu. Chất liệu váy chỉ là vải cotton thông thường, hoa văn, họa tiết. Kiểu dáng cũng ôm sát , khoe đường cong, chỉ là một chiếc váy rộng rãi dễ mặc.

Vẻ ngoài và cách ăn mặc như khiến liên tưởng đến hình tượng cô gái làng chơi trong ấn tượng thường thấy.

Ít nhất trong suy nghĩ của hai đàn ông Thành Khôn và Khương Chính, gái làng chơi là kiểu ăn mặc hở hang, trang điểm đậm, uốn éo mới đúng.

Chẳng lẽ ngoài cô gái , tầng ba còn thuê khác?

Hai lên tiếng, cô cũng như thấy họ, xách chiếc túi đeo vai, chậm rãi xuống lầu.

Mãi đến khi tiếng bước chân của cô vang lên ở tầng hai, Thành Khôn và Khương Chính mới huých một cái cùng chạy theo xuống.

“Chú ơi, cháu mua rau đây, chú cần cháu mang gì về ?”

Cả hai bước nhanh đến góc cầu thang giữa tầng một và tầng hai. Đứng ở vị trí , họ vặn thể thấy lối của chung cư tầng một.

Cô gái thanh tú đang ở lối , nghiêng , giọng khẽ vang lên trong hành lang tối.

đang chuyện với ông lão kỳ quái đó?

“Gặp con bé... với nó... cha nó đang đợi nó ở nhà...”

Vẫn là giọng , đứt quãng và yếu ớt, như thể ngay cả việc trọn một câu cũng là một gánh nặng. Mỗi chữ đều toát lên sự bất lực và tàn tạ của tuổi già.

“Vâng.”

Người phụ nữ nhẹ nhàng đáp , đó đẩy cửa bước ngoài.

Bên ngoài trời vẫn còn sáng, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa, chiếu tòa chung cư u tối và lạnh lẽo. Khi bóng dáng cô biến mất, cánh cửa tự động đóng chặt, bóng tối lập tức nuốt trọn hành lang như thể từng ai qua.

Thành Khôn và Khương Chính suy nghĩ thêm, lập tức lao xuống cầu thang, chuẩn đuổi theo để xem phụ nữ đó rốt cuộc .

Khi chạy đến cửa, Thành Khôn còn vô thức liếc trong hành lang.

Không thấy ông lão kỳ quái nữa. Chỉ chiếc ghế mây vẫn đung đưa nhẹ, kẽo kẹt kẽo kẹt, như thể ai rời khỏi đó lâu.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng Thành Khôn. Anh còn kịp nghĩ xem ông lão biến nhanh như , tiếng Khương Chính hoảng hốt ngay bên cạnh.

“Không mở ! Sao cái cửa mở !”

Khương Chính cố gắng vặn mạnh tay nắm cửa. Dù dùng bao nhiêu sức, tay nắm cửa vẫn bất động.

“Để .”

Thành Khôn đẩy , nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa vặn mạnh. Gân xanh nổi đầy trán, cơ bắp tay cuộn lên, nhưng cánh cửa nhúc nhích dù chỉ một chút.

Chuyện thật quá kỳ lạ. Rõ ràng họ tận mắt thấy phụ nữ tầng ba rời khỏi chung cư.

Thành Khôn bảo Khương Chính tránh . Anh lùi vài bước, nghiêng lao tới đ.â.m mạnh cửa.

Một . Hai .

Thậm chí còn giơ chân đá mạnh, nhưng đáng tiếc, cửa hề lung lay, đến một vết lõm nhỏ cũng tạo .

Họ… dường như nhốt trong tòa chung cư

Loading...