[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 130: Chung Cư Chết Chóc (15)
Cập nhật lúc: 2024-08-10 05:16:16
Lượt xem: 221
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , Cố Sở ở góc giữa tầng 2 và tầng 3 cũng cảm nhận sự đe dọa từ phía .
Dư Châu Châu và Lưu Lâm là mới, vẫn gì về điều .
“Đi thôi!”
Cố Sở quyết định ngay lập tức, để ý đến đống xác vụn của Từ Siêu Quỳnh sàn, kéo Dư Châu Châu chạy lên tầng.
Dư Châu Châu kịp phản ứng, thấy Cố Sở đột nhiên đổi sắc mặt kéo cô chạy lên, tưởng rằng thứ gì đó đáng sợ từ lên.
Lưu Lâm cũng phản ứng nhanh, thấy Cố Sở kéo Dư Châu Châu chạy, hỏi lý do, nhanh chóng theo .
Khi Cố Sở kéo Dư Châu Châu lên tầng 3, thứ đó từ tầng 4 xuống, nửa hình to lớn và méo mó xuất hiện ở góc cầu thang giữa tầng 3 và tầng 4.
Đây là thứ hai Dư Châu Châu đối mặt với quái vật , nhưng là đầu tiên cô nàng thấy nó rõ ràng, là một bóng hình méo mó.
Đó là một sinh vật biến dạng, mang hình dáng giống con . Trên cơ thể méo mó của nó, nhiều bộ phận cơ thể ghép từ những mảnh thiếu sót, tạo nên một hình hài kỳ quái. Với chiều cao 2.5m, nó chật kín cả lối lên.
Dư Châu Châu thấy nhiều con mắt gắn quái vật , chớp chớp mí mắt đang co giật, những con mắt xám trắng đồng loạt về phía họ.
Bị nhiều con mắt chằm chằm, Dư Châu Châu lập tức mềm nhũn chân, thể nổi. Cố Sở nhanh chóng kẹp eo cô , kéo một phòng tầng 3, Lưu Lâm theo sát, cửa phòng cô đóng chặt.
Căn phòng bước đầy m.á.u b.ắ.n tung tóe, dính dính, như vẫn đang chảy, chất lỏng màu đỏ sẫm bốc mùi hôi thối, đầy muỗi và trứng ruồi đang bò trong máu.
Cả phòng tràn ngập mùi hôi thối.
Đây là cảnh mà Khương Chính và Trương Phong Niên từng thấy.
Lưu Lâm phòng, biểu cảm lập tức lạnh lùng, nhưng nhanh chóng che miệng cúi đầu. Chị giả vờ kinh tởm và sợ hãi để che giấu cảm xúc phù hợp với tình huống hiện tại.
Khoảnh khắc cúi đầu xuống, Lưu Lâm chằm chằm chân Cố Sở.
Có đối phương cố ý ?
Nếu Cố Sở cảm nhận nguy hiểm, chắc chắn sẽ nó đến từ . Lúc kéo bọn họ chạy trốn lầu mà lên thẳng tầng 3 đối diện với quái vật.
Chẳng lẽ đối phương cái gì đó?
Lưu Lâm dùng hai tay che miệng đang dần dần mím thành một đường thẳng.
Dư Châu Châu Cố Sở thả xuống, cô vốn kinh hách, thấy căn phòng thể là hiện trường vụ án hành hạ đến c.h.ế.t , nhịn nôn khan vài tiếng. <bản chuyển ngữ thực hiện bởi Amireux - vui lòng re-up>
Những bức tường đầy m.á.u dính và một tổ bọ hung màu trắng sinh sôi, rốt cuộc xảy chuyện gì?
Đây là đầu tiên Cố Sở bước căn phòng . Cô chiếc giường đôi rộng lớn chiếm gần hết gian phòng ngủ. Căn phòng lớn, và thường thì ít ai đặt một chiếc giường lớn như trong một gian nhỏ như thế .
Có sẽ cảm thấy, nếu trong câu chuyện miêu tả nghi ngờ là nạn nhân thứ hai trong vụ án “Đồ Tể Đêm Mưa” là gái điếm, thì trong phòng giường đôi là hết sức bình thường. Tuy nhiên, Cố Sở nghĩ, căn phòng chắc là nơi cô tiếp khách.
Bỏ qua đống m.á.u và trứng bọ , đây là một căn phòng bố trí đơn giản nhưng ấm cúng.
Tầm mắt Cố Sở dừng giường đôi trong chốc lát, đó xẹt qua bàn trang điểm và tủ quần áo lớn.
Chiếc gương bàn trang điểm cũng vấy đầy máu, xuyên qua khe hở, Cố Sở thể thấy biểu cảm của Lưu Lâm cùng Dư Châu Châu ở phía .
Sau đó, cô tới bên cạnh tủ quần áo, mở tủ , thấy quần áo bày biện bên trong.
Một ít quần áo cực kỳ bảo thủ, mang chút cảm giác niên đại; còn phần còn đều kiểu quyến rũ, tương phản rõ ràng với những đồ .
Ngoài , còn một ít đồ dùng tình thú.
Cố Sở giống như xem nhẹ nguy hiểm ở cửa, thậm chí còn tâm trạng lôi khăn giấy từ trong túi áo bọc tay, đó cầm từng món đồ tình thú lên cẩn thận quan sát.
Dư Châu Châu nhắm mắt theo đuôi theo phía Cố Sở, thấy những thứ nóng bỏng lớn mật , ngay cả sợ hãi cũng để ý tới, đỏ bừng mặt, vội vàng mặt chỗ khác.
Những thứ đồ …. thể giúp bọn họ sống sót qua 72 giờ ….
Hành vi Cố Sở kẹp lấy cô chạy trốn, khiến Dư Châu Châu hóa thành bé fan nhỏ của Cố Sở. Dù Cố Sở gì nữa, cô nàng đều cảm thấy chắc chắn là mục đích sâu xa nào đó.
Cô quan sát những đồ dùng tình thú , bởi vì cô thích, mà là bởi vì những thứ lẽ cũng truyền manh mối quan trọng, sai, chính là như !
Sự thật cũng đúng như thế.
Lúc , khi Trương Phong Niên và Khương đang kiểm tra tủ quần áo, thấy hai loại quần áo phong cách bất đồng, theo bản năng liền nghĩ tới phận thật sự của phụ nữ ở tầng 3 từng nhắc tới trong câu chuyện.
Vì thế bọn họ cho rằng những đồ dùng tình thú chính là công cụ tiếp khách của cô .
Bởi vì khinh thường cùng kỳ thị, bọn họ cũng xem xét kỹ hơn những đạo cụ .
Khi Cố Sở quan sát cách bố trí của căn phòng suy đoán khác, cô cảm thấy căn phòng thể là tổ ấm tình yêu của phụ nữ và yêu của đối phương. Mặc dù phận thực sự của cô là gái điếm, nhưng cũng nghĩa là sẵn sàng bộc lộ mặt khó chịu đó mặt yêu.
Những đạo cụ thể là công cụ để phụ nữ kiếm sống mà là niềm vui nho nhỏ giữa những yêu .
Dây thừng đỏ để trói, còng tay, roi da nhỏ... đây đều là những đạo cụ tương đối phổ biến, cho đến khi Cố Sở bắt gặp một thứ hình dáng kỳ lạ. <bản chuyển ngữ thực hiện bởi Amireux - chỉ đăng tải tại MonkeyD>
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-130-chung-cu-chet-choc-15.html.]
Đây là một xx hai đầu, chung, đồ vật tình thú như thường xuất hiện ở một cặp đôi đồng tính nữ.
Một ý nghĩ thoáng qua giống như một cơn gió nhẹ thổi tan sương mù dày đặc che khuất mặt trời.
Tình lang, tình lang, chỉ đại diện cho phận bạn đời của phụ nữ, ai quy định bạn đời của phụ nữ chỉ thể là đàn ông?
Cố Sở buông đồ đang cầm xuống, xoay thẳng về phía .
“Vương Đình?”
Cô gọi tên một khác với Lưu Lâm.
Lưu Lâm ngẩng đầu, ánh mắt hề d.a.o động.
"Cô đang gọi ?"
Chị bối rối chỉ .
" tên là Lưu Lâm, hai cái tên sự khác biệt khá lớn, cô thể gọi nhầm ?"
Lưu Lâm gượng gạo, biểu cảm vô cùng lúng túng.
Cố Sở cũng ngờ rằng chị sẽ thừa nhận phận của ngay lập tức.
Khi Dư Châu Châu còn đang ngơ ngác, tiếng bước chân từ cửa vang lên.
“Đát—đát—đát—đát—đát—”
Tiếng bước chân từ xa đến gần, dường như đến cửa.
“Cạch”, tay nắm cửa xoay mở.
Lưu Lâm thấy tiếng bước chân ngày càng gần, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi. Bản năng mách bảo chị chạy trốn, nhưng khi cách đến cửa, Lưu Lâm nhận rằng nếu bây giờ chạy khỏi phòng, lẽ sẽ đụng thứ đang tiến đến.
“ Vương Đình cô gọi là ai, nhưng thứ đó sắp , cô thực sự tìm cách đối phó với nó ? Đó là một thứ thể ăn thịt !”
Lưu Lâm nhanh và gấp gáp.
Cố Sở vẫn nhúc nhích. Khi tay nắm cửa xoay mở và cửa từ từ mở , Lưu Lâm thể hành động. Chị nắm lấy cánh tay gần nhất của Dư Châu Châu và đẩy mạnh về phía cửa, dường như dùng mạng sống của Dư Châu Châu để tranh thủ cơ hội sống sót cho .
Đáng tiếc, chị kéo mạnh nhưng thể kéo Dư Châu Châu. Trước khi Lưu Lâm hành động, Cố Sở dự đoán động tác của đối phương và kéo Dư Châu Châu về phía . Sức mạnh của Lưu Lâm thể so với Cố Sở.
Điều khiến khi cửa mở , Lưu Lâm lộ diện nữ quỷ mặt.
, xuất hiện là quỷ mặt, chứ quái vật dị hình ban đầu đuổi theo họ.
Cố Sở thầm gật đầu.
Quả nhiên là như .
Lưu Lâm gần như phát điên, chạy trốn, nhưng Cố Sở nhanh hơn một bước. Cô kẹp Dư Châu Châu nách, tay còn nắm lấy Lưu Lâm và ném chị về phía nữ quỷ.
Sức mạnh của Cố Sở quá lớn, khiến cả Lưu Lâm và nữ quỷ lùi vài bước, ngã khỏi cửa và đập bức tường phía bên hành lang.
Nhân lúc lối che chắn, Cố Sở nhanh chóng chạy ngoài. Khi qua nữ quỷ, cô nắm lấy túi nhựa đen trong tay nó và biến mất chỉ trong vài giây.
Nữ quỷ bàn tay trống rỗng, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, mái tóc đen dài phía như linh hồn, bắt đầu dài nhanh chóng và xoắn như rắn.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Cho đến khi đôi mắt lồi của nó đối diện với khuôn mặt của Lưu Lâm.
Lưu Lâm dám động đậy, chị chỉ đó.
Một phút, hai phút…
Không bao lâu.
Nữ quỷ chằm chằm khuôn mặt xa lạ mắt, đôi mắt mí càng ngày càng lồi , gần như trồi khỏi hốc mắt. Dây thần kinh phía mắt nối liền mắt và não, giữ cho hai con mắt rơi ngoài.
Lưu Lâm thậm chí cảm thấy đôi mắt lồi chạm da , mùi m.á.u tanh nồng nặc và khuôn mặt ghê tởm đó khiến cô buồn nôn.
“Hô —— hô —— hô hô hô hô hô hô……”
Nữ quỷ cái gì kích thích, hàm răng trắng nhởn bắt đầu mở đóng , phát âm thanh kỳ lạ.
Khuôn mặt của nó càng vặn vẹo, mười ngón tay dài nhọn bắt đầu điên cuồng xé rách những mảnh da còn mặt.
Lưu Lâm nắm bắt cơ hội , loạng choạng chạy trốn khỏi đối phương, và với tốc độ nhanh nhất, chạy lên lầu.
Tầng 5! Tầng 5!
Đó lẽ là nơi an .
_______
Xin phép nghỉ đăng truyện 2 ngày tới, tại đang phát sốt. Mong thông cảm. OTZ