"Khách quý, chúng thực sự thể bán tin tức về các trạm... và cũng tin tức nào để bán..."
Cửu Cửu một cách ấp úng.
Cố Hề Lịch: “Tin tức của Trung tâm thông tin lúc nào cũng nhạy bén nhất.”
Cửu Cửu chỉ hận thể ngược thời gian nửa tiếng để tự bịt miệng . Ăn linh tinh gì thế . Nói khoác quá !
Cửu Cửu gượng gạo: "Thực cũng nhạy bén đến ..."
Mặt Cố Hề Lịch sa sầm, gằn giọng: “Ông đang giỡn mặt đấy ? Vừa bước cửa bắt khách gọi là Cậu, đó chẳng chế giễu thì là gì? Ai cũng thấy rõ ông hề tôn trọng khách hàng. bỏ tiền là để hưởng dịch vụ, chứ để ông bắt nạt. Xin ông đừng coi thường chỉ vì là một du khách đơn độc, cũng đừng tưởng chữ Liên bang Vũ trụ mà tùy tiện lừa gạt cho qua. thấy , tường dán đường dây nóng khiếu nại. Đây là nơi ông quản lý, lẽ gì ông, nhưng thể gọi thẳng lên trụ sở chính để khiếu nại ông đấy!"
Cửu Cửu: ???
Không , khách quý, cô thử lý lẽ một chút . Ai coi thường cô, ai tôn trọng cô, ai bắt nạt cô chứ… nhiều lắm cũng chỉ tỏ vẻ một chút thôi. Không dám là ác ý, nhưng tuyệt đối đến mức gánh những lời tố cáo nặng nề như . Cái tin đồn ‘kẻ ngốc nhiều tiền’ ?”
Cửu Cửu hít một thật sâu: "Cô đừng , cô đợi một chút!"
Cố Hề Lịch dừng bước ngay lập tức: "Cậu Cửu..."
Cửu Cửu lau mồ hôi: "Không dám nhận, dám nhận. Cô cứ gọi là Tiểu Cửu !"
"Tiểu Cửu?!" (*đồng âm 'ông Cậu nhỏ')
Cố Hề Lịch lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-110-khoi-hanh-1.html.]
Cửu Cửu hoảng hốt: " ý đó... Cô gì, nhất định sẽ hợp tác."
Cố Hề Lịch: "Trạm tiếp theo..."
Cửu Cửu lắc đầu nguầy nguậy: "Chúng kinh doanh chính đáng. Nếu cô tin tức về trạm tiếp theo, thì thực sự gì để ."
Cố Hề Lịch: “Có câu — vạn sự lưu một đường, dễ gặp mặt. Cái thể tiết lộ, thì còn cái khác thể chứ, đúng ?”
Cửu Cửu: "...Được, đương nhiên ."
Cố Hề Lịch chỉ Cửu Cửu lấy thông tin của cô từ , và tại ông vẫn thể dễ dàng nhận cô khi cô đổi hình dạng. Đây chuyện nhỏ. Nó liên quan trực tiếp đến tính bí mật của năng lực thiên phú — một điểm mấu chốt sống còn mà cô tuyệt đối thể để lộ ngoài.
Câu hỏi thực sự quá khó để trả lời, nhưng Cửu Cửu còn đường nào khác để né tránh. Khu dịch vụ vốn là nơi tồn tại vì du khách. Chỉ cần du khách đủ tiền, họ chính là khách quý, là ông chủ. Những lý lẽ mà Cố Hề Lịch đưa thoạt chẳng mấy hợp lý, nhưng cô tiền, thì đó chính là lý lẽ. Ở đây, bạo lực nghiêm cấm, và việc phục vụ khách hàng chính là của nhân viên. Điều khiến Cửu Cửu bất ngờ hơn cả là cô gái tỏ quá am hiểu những quy tắc ngầm vốn ai của khu dịch vụ.
Cửu Cửu nào rằng Cố Hề Lịch từ lâu thành thạo trong việc đe dọa khác trong khu dịch vụ. Ông chẳng là đối tượng thử nghiệm đầu tiên, và chắc chắn cũng cuối cùng.
Cố Hề Lịch — một “nữ hoàng khiếu nại” đích thực, luôn thể bới lông tìm vết.
Cửu Cửu: “Khách quý, thực cũng gì thần bí. Khách sạn và Trung tâm thông tin vốn cùng một ông chủ, nên tin tức vẫn luôn thông suốt. Tối qua, ngay khi cô nhận phòng hạng cao cấp, chúng nhận ảnh lưu trữ. Trong cả khu dịch vụ , du khách đủ khả năng ở phòng cao cấp nhất nhiều. Theo quy định nghề nghiệp, với cương vị là quản lý Trung tâm thông tin, bắt buộc ghi nhớ gương mặt cô."
Du khách thể ở trong phòng cao cấp nhất, cần cũng là hạng cực kỳ giàu . Mà Trung tâm thông tin chỉ tiêu doanh treo đầu, Cửu Cửu vốn còn đang mơ tưởng thể từ vị khách quý kiếm một khoản kếch xù. Ai ngờ … nghĩ tới đây mà ông chỉ thấy chua xót, than thở mà cũng chẳng than với ai. Thôi, nhắc cũng chỉ hóa thành nước mắt.
Cố Hề Lịch: "Siêu thị cũng do ông chủ lớn của các ông mở ?"
Cửu Cửu: "Không, . Ngoại trừ Trung tâm thông tin và khách sạn, các cửa hàng khác liên quan đến ông chủ của chúng . Cô yên tâm, thông tin cá nhân của khách quý tuyệt đối bảo mật. Nhân viên chức vụ thì thể xem, cũng quyền tra cứu hồ sơ lưu trú của cô ở các khu dịch vụ khác. Chúng chỉ thể thấy tổng tiền cô tiêu tại những cửa hàng khác mà thôi."