Ngô Linh bên cạnh, chăm chú quan sát hộp trang điểm, định bắt chước ông chủ khiến gương mặt trở nên rực rỡ lòe loẹt, nhưng những hộp phấn nhiều màu mắt, cô bắt đầu thế nào. Từ bé đến giờ, cô từng thử son phấn. Trong mắt cô , việc chăm chút cho vẻ ngoài là đặc quyền của tầng lớp thượng lưu trong khu an , mà cô thì thuộc về nơi đó. Với cô , chỉ cần ăn no là một điều xa xỉ.
Cố Hề Lịch khẽ : "Để ."
Ngô Linh lập tức tươi, giọng đầy nịnh nọt: "Cảm ơn ông chủ, ông chủ thật !"
Sau khi chà xát hai bàn tay đến đỏ ửng, Đinh Lăng Vân cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Anh tiến gần, dè dặt hỏi:
"Ông chủ, một thắc mắc. Người dân trong thị trấn phân biệt du khách? Trang phục của nhiều gì đặc biệt, thậm chí còn khá giống với cư dân nơi , ngoại hình cũng chẳng khác biệt bao nhiêu."
Cố Hề Lịch chẳng buồn để tâm, thậm chí thèm liếc mắt .
Đinh Lăng Vân: "Ông chủ, cô trả lời ?"
Cố Hề Lịch: "Anh bản chất của việc thuê mướn là gì ?"
Đinh Lăng Vân: "Hả?"
Cố Hề Lịch: "Trợ lý Đinh, bản chất của việc thuê mướn là bóc lột. Anh hiểu rõ mối quan hệ . là chủ thuê, bóc lột , chứ bóc lột ."
Đinh Lăng Vân: "..."
Không bạn bè, thậm chí còn chẳng thể xem là đồng đội tạm thời. Chỉ nhân viên mới tự đoán ý ông chủ, gì chuyện ông chủ rảnh rỗi giải đáp thắc mắc cho nhân viên? Nghĩ đúng là mơ mộng hão huyền.
Trang điểm xong, Ngô Linh soi gương thấy gương mặt khác hẳn thường ngày. Trên trán cô còn dán một viên kim cương lấp lánh, khiến diện mạo trở nên mơ màng, xa lạ. Phong cách chẳng hợp với gu thẩm mỹ của cô , nhưng đem đến một cảm giác an khó tả.
Thấy đồng nghiệp ông chủ phớt lờ đến đáng thương, Ngô Linh nhỏ giọng :
"Thật chuyện đơn giản thôi. đoán dân trong thị trấn đều quen mặt . Chỉ cần kẻ lạ xuất hiện, họ sẽ mặc nhiên cho rằng đó là du khách từ bên ngoài đến."
Nếu trông giống du khách, thì chính là chuyện lạ! Có lẽ thị trấn thường xuyên chuyện lạ mới xuất hiện, đến mức dân cũng quen mắt.
Đinh Lăng Vân cau mày: "Người trong thị trấn đông như … thể quen hết ? Chuyện đó thể nào!"
Ngô Linh bật : "Đây là lĩnh vực vong linh, gì là thể chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-122-thi-tran-chuyen-la-4-3.html.]
Người dân thường chỉ thể dựa trang phục, dáng vẻ và cách hành xử để nhận là du khách, là chuyện lạ. ma quỷ thì khác, chúng luôn rõ ai là du khách, bất kể bạn ngụy trang cũng vô ích. Du khách thậm chí còn đủ khả năng phân biệt là chuyện lạ, trong khi việc giả dạng thành chuyện lạ mang đến vô lợi ích. Chính vì thế, Ngô Linh mới vội vàng trang điểm — gương mặt cô quá đỗi mộc mạc, nếu tách khỏi ông chủ, cô sẽ chẳng còn gì nổi bật.
Nghe , Đinh Lăng Vân lập tức sáng tỏ: "Vậy… cũng nên trang điểm một chút?"
...
Sau một buổi sáng ngắn ngủi cộng tác, hai trợ lý còn ý kiến gì về việc ông chủ xuống đường biểu diễn ảo thuật. Trái , trong lòng họ dấy lên vô suy đoán về phận của cô. Khả năng chuyện chỉ là sự nhầm lẫn ngẫu nhiên gần như bằng — đây rõ ràng là một chiến lược tính toán kỹ lưỡng. Thật nực khi lúc đầu họ còn cho rằng ông chủ chỉ là một kẻ điên, nhưng thực tế là do chính họ thiển cận, thiếu hiểu .
Họ từng thấy ai thể nắm rõ thông tin về các trạm từ . Vị ông chủ quả thật thần bí, khó lường.
Mặc dù rằng bản chất của việc thuê mướn chính là sự bóc lột, nhưng sự bóc lột cũng thể quá lộ liễu. Người chủ khéo léo nắm bắt tâm lý nhân viên, cách tô vẽ cho bản một hình tượng uy nghi đáng tin, để khiến họ cam tâm tình nguyện tiếp nhận cái gọi là “văn hóa doanh nghiệp”. Cần sự quan tâm, ít nhất là bề mặt, để nhân viên nảy sinh cảm giác coi trọng. Tốt nhất là đạt đến mức khiến họ tôn thờ ông chủ như một tín ngưỡng.
Dẫu thì trạng thái lười biếng và trạng thái tích cực là hai thế giới khác biệt. Tiềm năng của con vốn vô hạn, một khi kích phát, tiền bỏ những thành lỗ, mà còn thể sinh lợi nhuận khổng lồ. Mấu chốt ở chỗ: ông chủ đủ năng lực và thủ đoạn để vắt kiệt bộ giá trị của nhân viên .
Những màn biểu diễn của bọn họ chỉ đem chút ít đồ ăn, mà còn nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán khắp thị trấn. Tin tức trong thị trấn lan cực nhanh, chẳng mấy chốc ai ai cũng nơi chuyện lạ thú vị, gây hại cho ai, còn thể xem ảo thuật miễn phí. Vì ba chọn con đường rộng nhất để và biểu diễn, dân chúng truyền miệng lẫn nên kéo đến xem ngày càng đông.
Đến buổi chiều, dòng dần tản , bầu khí lắng . Cố Hề Lịch cũng tất việc phác thảo một tấm bản đồ đơn giản của thị trấn. Cả nhóm nghỉ tạm một cây cầu vòm, dù biểu diễn suốt một ngày cũng tiêu hao ít sức lực.
Ngay lúc , một du khách dáng vẻ hốt hoảng, lảo đảo chạy tới. Vừa thấy ba , lập tức hỏi bằng giọng gấp gáp:
“Các … nhận thư mời ?”
=...=
【Cái cục ghê tởm quá...】
【 thể chèo thuyền là một chuyện lạ!!!!】
...
【Tiểu Cố của chúng là một thiên tài kinh doanh biểu diễn lỡ dở Hahahah】
【Streamer một bước, tính trăm bước. Nghĩ kỹ mới thấy, mỗi hành động của cô đều dụng ý sâu. Là fan cứng từ thời Căn nhà Cổ, thường lâu mới nhận cô gieo manh mối từ sớm.】
【Thư mời gì ?】
【 xem kỹ màn biểu diễn của ông chủ Cố, xác nhận họ nhận bất kỳ thư mời nào.】