[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 126: Thị Trấn Chuyện Lạ (6.2)

Cập nhật lúc: 2025-09-05 17:48:21
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thị trấn hầu như đời sống về đêm. Hơn nửa tiếng , mặt trời dần khuất, phố cũng thưa thớt nhiều. Giờ đây chỉ còn lác đác vài bóng , ai nấy đều bước vội, trông như đang gấp gáp trở về nhà.

Cố Hề Lịch cũng bắt đầu suy tính xem tối nay họ nên nghỉ chân ở .

Chỉ cần vẻ mặt của cư dân cũng hiểu, ở ngoài đường ban đêm chắc chắn lựa chọn khôn ngoan. Bởi trong đêm gần như luôn là khởi đầu của những câu chuyện ma quái, chỉ nghĩ thôi cũng sẽ kích hoạt “chuyện lạ”. Vậy nên, nơi an nhất là tìm một ngôi nhà để nghỉ … và cô thực sự nghĩ một địa điểm thích hợp.

Khi theo chân Cố Hề Lịch đến căn nhà tồi tàn , hai trợ lý giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Bởi nơi chẳng điểm gì đặc biệt, nếu thì chỉ đặc biệt xập xệ. Chọn một chỗ như thế để tránh chuyện lạ khác nào tự chui đầu rọ.

Cố Hề Lịch chẳng buồn giải thích. Cô đẩy cánh cửa vốn khóa và bước thẳng . Không chuyện gì bất thường xảy . Bên trong, đúng như dự đoán, cũ nát vô cùng. Vật coi như sạch sẽ nhất chính là chiếc bàn dài ở giữa phòng. Cố Hề Lịch lấy khăn tay phủi lớp bụi mỏng bàn, nhặt cây chổi ở góc lên, chuẩn quét dọn.

Đinh Lăng Vân: "Ông chủ, để đó cho."

Cố Hề Lịch ném cây chổi cho bước ngoài. Ngay bên ngoài một bức tường xây bằng những tảng đá lớn. Có lẽ quá lâu năm nên chẳng còn hòn đá nào còn nguyên vẹn, vuông vức. Rêu phong phủ dày, cỏ dại cũng chen từ những kẽ hở. Trong thị trấn ít bức tường đá kiểu , nhưng bức tường đặc biệt vì một hốc nhỏ, bên trong đặt hai pho tượng thần.

Đó là tượng Ông Địa thần và Bà Địa mẫu, hiền từ cạnh .

Đây chính là lý do Cố Hề Lịch chọn nơi . Ngôi nhà rõ ràng bỏ hoang, nhưng hẳn từng là một miếu thờ hoặc một nơi tương tự. Nghỉ ở đây, chỉ cần thành tâm thỉnh cầu sự che chở của thần linh là . Nhìn lớp bụi dày tượng, thể thấy lâu lắm cư dân thị trấn còn dâng hương gửi gắm niềm tin thần thánh nữa.

Hai pho tượng thần đều mặt về phía , mà ngôi nhà bỏ hoang Cố Hề Lịch chọn ngay tầm mắt các ngài. Cô tin rằng một nơi đặt sự chứng giám của thần linh sẽ khó chuyện lạ xảy . Trong truyền thuyết, Ông Địa thần là vị thần giữ gìn sự yên cho một vùng đất, sự hiện diện của ngài chính là để bảo hộ bình an.

Lý do khác khiến cô chọn nơi cách — ngôi nhà quá xa hí viện cổ. Nếu ở đó động tĩnh gì, bọn họ cũng thể thấy ngay.

Cố Hề Lịch lặng bên tượng thần một lúc, đó trở nhà. Hai trợ lý dọn sạch một để nghỉ ngơi. Riêng Đinh Lăng Vân, gương mặt vẫn đầy hoài nghi, nhưng Cố Hề Lịch chẳng ý định giải thích điều gì cho .

Ngô Linh hỏi: “ thể học trò ảo thuật bốn chiếc vòng nối liền của cô ?”

Vừa nhắc đến ảo thuật, đôi mắt Cố Hề Lịch lập tức sáng rực, rõ ràng đây là lĩnh vực mà cô vô cùng say mê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-126-thi-tran-chuyen-la-6-2.html.]

“Cô là trợ lý của . Đã bí mật của trò ảo thuật , thể dạy cô.”

Dù giọng điệu trang trọng, nhưng niềm vui nơi ánh mắt và nét mặt của Cố Hề Lịch che giấu . Ở điểm , Ngô Linh tỏ tinh tế hơn Đinh Lăng Vân. Ông chủ vốn cố tình xa cách lạnh nhạt, mà chỉ vì hầu hết câu chuyện họ đưa chẳng chạm đến hứng thú của cô.

Ảo thuật chính là điều Cố Hề Lịch thực sự quan tâm, và cô vui khi cùng chia sẻ niềm say mê .

Trong lúc tập trung học cách lồng các vòng với , Ngô Linh khéo léo trò chuyện:

“Nghe mỗi đều năng lực thiên phú khác , và thứ họ nhận thường gắn liền với chính cảnh của bản . Cô đến ảo thuật từ khi năng lực thiên phú ?”

Cố Hề Lịch đáp:

“Từ nhỏ bắt đầu học ảo thuật . Có thể đây cô từng tiếp xúc với ảo thuật gia, nhưng từ khi còn bé, việc duy nhất chính là luyện tập ảo thuật. Cô từng đến kế thừa bao giờ ?”

Đinh Lăng Vân nghiêm túc : " ."

“Người kế thừa” một danh xưng riêng biệt, mà là cách gọi chung cho một nhóm đặc thù. Từ khi tận thế ập đến, vô kỹ năng từng hữu dụng bỗng mất hết giá trị. Việc tồn tại trở thành gánh nặng, những gì mang lợi ích thích ứng với xã hội mới liền nhanh chóng mai một. Thế nhưng, vẫn những kẻ cố chấp tin rằng những giá trị xứng đáng truyền , coi chúng như ngọn lửa còn sót của nền văn minh nhân loại.

Phần lớn những ai gánh vai sứ mệnh của “ kế thừa” thường chẳng bao giờ khác thấu hiểu.

Cố Hề Lịch khẽ xoay mân mê bốn chiếc vòng đang nối liền trong tay, ánh mắt xa xăm như đang trở về với ký ức:

“Cha là một ảo thuật gia. Tuổi thơ của luôn tràn ngập những điều bất ngờ và kỳ diệu. Sau khi tận thế xảy , ít những còn yêu thích ảo thuật và may mắn sống sót lập nên một tổ chức mang tên W. Người lớn thì ngoài việc, gánh vác cuộc sống cho cả cộng đồng. Còn bọn trẻ như chúng chỉ chuyên tâm học ảo thuật, chịu đói khát, sống những ngày yên trong đó.

niềm vui chẳng kéo dài bao lâu. Giống như hầu hết những tổ chức dựng nên trong giai đoạn đầu tận thế, W cuối cùng cũng buộc tan rã…”

Cố Hề Lịch mất nửa giờ để kể những việc cao cả của W trong giai đoạn đầu tận thế. Đó là quãng thời gian khó khăn nhất của loài , khi trật tự sụp đổ và hỗn loạn lan tràn khắp nơi. Nhiều chịu nổi chọn cách tự sát để thoát khỏi hiện thực khắc nghiệt. Người bình thường thì sống trong sợ hãi suốt một thời gian dài. Những đứa trẻ lúc đủ nhận thức chắc chắn bao giờ quên cảnh tượng hỗn loạn đó, đến giờ nghĩ vẫn thấy rùng .

Loading...