[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 15: Căn Nhà Cổ (Kết)

Cập nhật lúc: 2025-08-08 07:25:03
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Hề Lịch tỉnh táo bao lâu. Trong quãng thời gian ngắn ngủi , cô luôn trăn trở: khi nào tay mới là thời điểm nhất?

Trong ảo ảnh, cô thể dễ dàng tổn thương một con . chẳng chút ý nghĩa nào—bởi kết quả tất yếu là đại BOSS sẽ tỉnh . Mà một khi bừng tỉnh, chỉ dựa khoảnh khắc mơ hồ thoát khỏi ảo cảnh để đòn, xác suất thành công gần như bằng .

một thứ quan trọng – trái tim của vong linh.

Đây trái tim bình thường, mà là trái tim của một lãnh chúa vong linh. Cố Hề Lịch tận tay moi nó khỏi lồng n.g.ự.c .

đến mức ngông cuồng mà nghĩ rằng ngay từ chạm trán đầu tiên thể dễ dàng đoạt trái tim của đại BOSS. Thế giới vong linh vốn là một nơi mà chỉ một sơ suất nhỏ cũng đủ khiến mất mạng. Đa du khách khi đặt chân tới đây chỉ cầu mong một điều—đừng chạm mặt lãnh chúa. Nếu lỡ gặp , chạy trốn mới là thắng lợi. Còn chuyện moi t.i.m BOSS… từng ai dám nghĩ đến.

Nguy hiểm càng lớn, lợi ích càng lớn, trái tim vong linh quả thực là một thứ .

Con sinh nếu thiên phú, giống như một món quà bẩm sinh. Thiên phú của mỗi khác , sức mạnh mạnh yếu bất đồng. dù là món quà gì, khi sở hữu nó, họ sẽ nhanh chóng nhận rằng để sử dụng sức mạnh đánh đổi bằng vô điều kiện khắt khe.

Có khi điều kiện là những thứ kỳ lạ—ví dụ, bạn khiến khác tin lời dối của từ tận đáy lòng thì mới thu một chút năng lượng. Hay bạn từ bỏ bản ngã, thể sống đúng với chính , đó là yêu cầu cơ bản để khởi động năng lực. Và đó mới chỉ là vài ví dụ đơn giản, dễ đạt nhất.

Thiên phú của Cố Hề Lịch cực kỳ mạnh mẽ, nhưng để vận dụng nó, cô tuân theo hàng trăm điều kiện hạn chế khác . Chính vì thế, sức mạnh của cô rực rỡ như một ngọn đuốc, trói buộc như một nhà tù.

Có lời đồn rằng, sở hữu trái tim vong linh thể ngẫu nhiên xóa bỏ một điều kiện khắc nghiệt. Với vốn thiên phú, nó thậm chí thể mở khả năng kích hoạt thiên phú từ con .

Tay áo Cố Hề Lịch một bàn tay nóng hừng hực kéo . Cơn sốt cao khiến Từ Hanh mất sự tỉnh táo thường ngày, đôi mắt mơ màng nhưng vẫn mang chút oán trách:

“Cô thất thần … Không thấy đáng thương ?”

Tố chất cơ bản của một sát thủ: tuyệt đối mềm lòng mục tiêu.

Cố Hề Lịch nhếch môi, thản nhiên đáp:

“Nói linh tinh. lòng trắc ẩn đấy chứ.”

Từ Hanh khẽ , như đang thử thách cô:

“Mẹ đỡ đầu chẳng nên giúp hoàng tử Lọ Lem ? Khổ đau chỉ khiến ngày càng trở nên xa. nếu cô giúp đỡ, mới hiểu ý nghĩa của lòng .”

Quả nhiên, hổ là một đứa trẻ nhạy bén đến đáng sợ. Từ Hanh dần học cách giả vờ yếu đuối mặt Cố Hề Lịch, như đẩy cô bẫy cảm xúc mà giăng sẵn.

Mẹ đỡ đầu thong thả : “Công việc của là dùng tình yêu thương để cảm hóa .”

Đôi mắt Từ Hanh lóe lên vẻ kinh ngạc: “Cô… nhiệm vụ ?”

Cố Hề Lịch gật đầu, khóe môi cong lên đầy châm biếm: “ . đến chỉ để xem trò của .”

“...” Từ Hanh nghẹn họng. Hắn cố nuốt giận, bởi tức c.h.ế.t cũng nhắm mắt nổi.

Cơn bệnh hành hạ gần nửa tháng, cơ thể gầy rộc, tiều tụy đến đáng thương. Người hầu vốn khinh miệt , giờ còn ngang nhiên nịnh bợ Từ Nguyên Lương. Kẻ điên thấy cháu trai đau đớn thì hả hê, thậm chí còn thưởng thêm tiền. Sự thưởng phạt quái đản đó khiến đám hầu dần học cách bắt chước, xem nỗi khổ của Từ Hanh như một trò tiêu khiển.

Người thờ ơ đến mức buồn , huống chi nhớ đến việc cho con uống thuốc.

Nếu thuốc, cái đầu non trẻ e rằng cơn sốt thiêu hỏng.

Cuối cùng, chỉ Cố Hề Lịch lẳng lặng mang thuốc và nước đến, đút cho uống.

Từ Hanh ngủ một giấc tỉnh dậy, ánh mắt âm u: “ ghét cô.”

Cái tính khí quái gở đó — khi cô đếm xỉa thì bám lấy nũng, còn lúc cô tận tình đút thuốc thì phun lời cay độc. là một kẻ điên.

Cố Hề Lịch nghiêng đầu, bình tĩnh hỏi:

“Vì ngăn g.i.ế.c ?”

“Rắc!” Một khung ảnh ném xuống, kính vỡ loảng xoảng. Đáng tiếc, mảnh vỡ thể gây một vết xước nào lên cô, chỉ xuyên qua thể hư ảo.

Cô thở dài cái tên bệnh hoạn nhỏ bé , chẳng hiểu lấy sức mà hành hạ chính thể đang bệnh nặng của .

Hắn bật khe khẽ, giọng khàn đặc:

“Đừng bằng ánh mắt đó... chịu nổi...”

Cố Hề Lịch nhướng mày, lạnh nhạt đáp:

còn tưởng đang móc mắt cơ.”

Nụ nơi môi Từ Hanh vụt tắt. Hắn kéo chăn lên, lạnh lùng trùm kín đầu.

Không đỡ đầu mà tử thần chịu thu lưỡi hái. Năm mười ba tuổi, Từ Hanh vẫn lén đổ nguyên chai dầu gội xuống cầu thang; chỉ là đó, Cố Hề Lịch lặng lẽ lau sạch. Hắn cũng từng thử tráo thuốc của hầu Văn Văn, dựng cảnh cô uống nhầm thuốc độc mà chết, nhưng thuốc Cố Hề Lịch đổi ngược .

Trong tất cả những đó, cô bao giờ mắng một lời, càng thuyết giáo. Chỉ yên lặng ngăn cản, khiến âm mưu c.h.ế.t yểu từ trong trứng nước.

Với tính cách của Từ Hanh, chuyện chẳng khác nào một cực hình. Hắn như một con thú nhỏ kìm hãm bản năng, càng vùng vẫy càng bực dọc, dễ dàng dồn tới điên cuồng.

lúc , cửa phòng bật mở. Bà cả bước buồn gõ cửa, ánh mắt hững hờ đảo qua, đến khi thấy con trai giường mới sực nhớ điều gì: “Con ốm ?”

Từ Hanh: “...”

Cho bệnh nhân uống... cà phê ?

Bà cả nghiêng đầu , tỏ thương xót:

“Nhìn con kìa, môi khô nứt cả , uống chút nước .”

Trên tủ đầu giường đặt sẵn cà phê. Rõ ràng bà chẳng buồn xuống bếp rót lấy một cốc nước, chỉ tiện tay đưa cho con trai ly cà phê nhấp dở. Chút “quan tâm” mong manh chỉ để mở đường cho câu chuyện chính. Bởi bà cả sẽ vô cớ mà bước phòng .

Trong ảo cảnh , mỗi chi tiết đều ẩn ý. Chẳng hạn như bức tranh phụ nữ đeo nhẫn kim cương treo ở hành lang – đó chính là ẩn dụ cho bà cả.

Người phụ nữ cũng đủ tàn nhẫn. Người đời hổ dữ ăn thịt con, nhưng bà thể vì lợi ích mà hy sinh cả đứa con ruột. Nếu chỉ dửng dưng với con, chẳng đến nỗi đáng trách; nếu thấy khác bắt nạt con mà ngơ, cũng chỉ khiến coi thường. … còn sẵn sàng tay tiếp tay, thậm chí vì tiền mà mưu tính hãm hại chính m.á.u mủ của .

Quá mức kinh tởm.

Bà cả việc thì đến.

Sau khi Từ Nguyên Lương nắm quyền điều hành nhà họ Từ, chỉ vài năm khiến cơ nghiệp tổ tiên chao đảo, gần như tan nát. Giờ đây, ông để mắt đến khoản tiền kếch xù tên Từ Hanh, hy vọng thể buộc chuyển nhượng . đây chuyện chỉ cần một lời hứa miệng một chữ ký là xong, mà là một quy trình rườm rà, đòi hỏi Từ Hanh nhiều tự mặt.

Từ Hanh sẽ ngoan ngoãn để họ đạt mục đích ?

Rất nhanh, Từ Nguyên Lương hiểu — thằng cháu dễ điều khiển như ông tưởng. Hơn nữa, khoản tiền chỉ thể động đến khi Từ Hanh đủ tuổi, còn bây giờ thì vô ích. Nghĩ tới nghĩ lui, giải pháp đơn giản nhất chính là g.i.ế.c c.h.ế.t . Dù ông cũng từng hạ độc chính ruột, thêm một đứa cháu trai thì hề chi. Một khi Từ Hanh chết, sẽ trở thành duy nhất quyền sử dụng tiền .

Và thế là, nhiều ngày , bà cả bước phòng con trai, tay vẫn là một ly cà phê.

Cố Hề Lịch bộ cảnh tượng, giọng lạnh nhạt nhắc nhở: “Đừng uống, cà phê vấn đề.”

Ngón tay Từ Hanh khẽ run, nhưng khóe môi vẫn cong lên thành một nụ : “Mẹ từng pha cà phê cho con. Con thể mang về phòng, từ từ thưởng thức ?”

Bà cả nhún vai, giọng thản nhiên đến mức đáng sợ:

“Ly bảo Văn Văn pha, con rành cà phê mà. Con mang thì mang, ngoài đây.”

Thái độ hờ hững, dửng dưng, như thể chẳng liên quan gì đến mạng sống của con trai .

Cố Hề Lịch bật khẩy:

“Mẹ còn lười đến mức chẳng thèm diễn nữa.”

Lời châm chọc khiến sắc mặt Từ Hanh tối sầm . Máu dồn lên đỉnh đầu, hoa mắt, tức đến mức cả cơ thể run rẩy. Hắn nghiến răng, cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa sát ý: “Có lúc hận thể trực tiếp bóp c.h.ế.t cô.”

Cố Hề Lịch hề d.a.o động, bình thản đáp: “Cậu thử đấy thôi.”

Nếu thể bóp chết, cô c.h.ế.t cả vạn .

Nói đúng hơn, Từ Hanh từng ngừng tìm cách đối phó với Cố Hề Lịch. Nếu tìm phương pháp hữu hiệu, e rằng cô c.h.ế.t cả vạn , bằng tư thế c.h.ế.t chóc mà trí tưởng tượng bệnh hoạn của thể nghĩ .

Ánh mắt khóa chặt lấy cô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi , Cố Hề Lịch thậm chí sinh ảo giác— đang mặt thiếu niên ốm yếu, mà là đại BOSS Từ Hanh trong tương lai. lý trí lập tức phủ định: nếu thật sự là , ảo cảnh sụp đổ từ lâu.

Độc trong ly cà phê chỉ là một phương tiện. Hôm nay Từ Hanh chết, ngày mai sẽ cách khác để tiễn xuống mồ.

Hắn nhanh chóng bình tĩnh , ánh mắt dừng lâu ly cà phê mang màu sắc tử vong, đó ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt còn hung tàn, chỉ còn sự bất lực cùng tuyệt vọng tràn ngập: “Cô sẽ để g.i.ế.c họ... đúng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-15-can-nha-co-ket.html.]

Cố Hề Lịch thẳng , giọng kiên định:

sẽ để tổn thương bất kỳ ai.”

Bờ môi run run, như thể từng chữ bật đều đang xé rách cổ họng:

“Vậy... cô c.h.ế.t ?”

Một thoáng im lặng nặng nề. Rồi đột ngột, Cố Hề Lịch lên tiếng, lời như một lối thoát bất ngờ mở trong căn phòng ngột ngạt: “Không. một ý —chúng rời khỏi nhà họ Từ .”

Rời khỏi nhà họ Từ!

Từ Hanh bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi căn nhà . Căn biệt thự xa hoa như một chiếc lồng mạ vàng, giam cầm cả thể xác lẫn linh hồn . Một kẻ thể xuống tay g.i.ế.c hề chớp mắt, m.ô.n.g lung khi nghĩ về hai chữ “tương lai”. lời đề nghị của cô thật sự là một lối thoát — ý niệm duy nhất khiến bóng tối trong đầu chợt lung lay.

Tại nay rời ? Bởi vì từng ai với rằng thể rời .

Không cần suy nghĩ quá lâu, thẳng cô, đôi mắt sáng rực như kẻ nắm sợi dây cứu mạng: “... sẽ cùng cô. đối xử với .”

Cố Hề Lịch nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong:

“Không cần , chính cũng thể sống . Người hạnh phúc đều giống , còn bất hạnh thì muôn hình vạn trạng. Cậu thuộc loại thứ hai— sống nổi, mà là tìm thấy niềm vui. Thế nên, hãy học cách tìm niềm vui ngoài việc g.i.ế.c .”

Từ Hanh lập tức phản bác, giọng như một đứa trẻ vạch trần bí mật: “ g.i.ế.c !”

Cố Hề Lịch , ánh mắt phảng phất thương hại xen lẫn giễu cợt. Đồ ngốc, chẳng tất cả chỉ là ảo cảnh thôi ? Dù phủ nhận bao nhiêu , những chuyện xảy vẫn thể đổi .

Lời của Cố Hề Lịch giống như một mũi d.a.o sắc bén, cắt đứt sợi dây trói buộc trong lòng . Sức mạnh đủ để g.i.ế.c trong chớp mắt, so với những năm tháng khi còn là thiếu niên dàn dựng từng chi tiết, đấu trí đấu dũng để thoát tội—khác biệt lớn đến mức khiến thứ trở nên vô vị. Sát ý mất sự kịch tính, chỉ còn trống trơ trọi.

Căn nhà họ Từ vốn là một lĩnh vực khép kín, là địa ngục lồng kính giam hãm suốt tuổi thơ. Giờ đây, trái tim như bứt khỏi xiềng xích, đầu tiên hít thở khí của thế giới bên ngoài.

Hai trốn trong đêm, men theo cửa sổ, lặng lẽ băng qua bóng tối. Khi bàn tay đặt lên then cửa chính, một khe hở mở một ai phát hiện sự rời của .

Chiếc áo ngủ trắng tinh khôi dần màn đêm nuốt chửng thành sắc đen. Trong khoảnh khắc , Từ Hanh chợt nhận : trong suốt quá trình trưởng thành, từng một nghĩ đến việc thể rời khỏi căn nhà họ Từ.

Sự kiện Từ Nguyên Lương mưu đoạt tài sản chẳng khác nào hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, xáo trộn tất cả. Trước đó vốn nuôi ý định g.i.ế.c chú, chỉ là kế hoạch thúc ép sớm hơn một bước mà thôi.

Những ký ức hỗn loạn tràn ngập, từng mảnh ghép chập chờn giữa hình ảnh thiếu niên và dáng vẻ thanh niên. Sự chuyển đổi ngày càng rõ rệt, như thể chính đang đôi. Và , khi ranh giới dần trở nên vững chắc, chính là khoảnh khắc Từ Hanh yếu ớt nhất.

“Phụt—”

Sau khi trở thành vong linh, vốn còn cảm nhận đau đớn. cúi đầu xuống, thấy một chiếc lược ngọc cắm sâu lồng ngực. Người tay chút do dự, xoay mạnh, moi một trái tim thất khiếu tinh xảo. Trái tim vong linh vốn ngừng đập, trong tay lạnh lẽo như băng, toát thở tử vong.

Ảo cảnh rung chuyển, từng mảng tường rạn nứt, như một thế giới đang xé tan. Cố Hề Lịch buông tay, lùi một bước, thở run rẩy.

“Mẹ đỡ đầu?!”

Từ Hanh khạc một ngụm m.á.u đen, giọng nghèn nghẹt: “Phụt… đồ dối trá.”

Cố Hề Lịch thừa nhận: “Nói bậy, từng lừa ai cả.”

Đôi mắt lạnh như vực sâu, khóe môi nhếch thành nụ châm biếm: “ đoán năng lực của cô . Trước rõ ràng là hai bộ mặt. Một kẻ như cô… liệu thật sự trái tim ?”

“Không cần quan tâm,” Cố Hề Lịch đáp trả hề nương tay: “Dù thì cũng hơn ! Cậu hận Từ Nguyên Hồng, cũng hận Từ Nguyên Lương. Họ ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, chỉ là những kẻ khốn kiếp. bản , bộ dạng hèn hạ … chẳng biến thành một thứ ghê tởm giống hệt bọn họ ?”

Hai phun nọc độc, từng câu từng chữ như d.a.o cắt da thịt, tổn thương lẫn .

Từ Hanh khàn giọng, từng chữ như lưỡi dao:

“Cô chính là . Năng lực càng mạnh… sẽ chỉ khiến dục vọng của cô càng bành trướng, khác gì .”

Cố Hề Lịch khẽ nhướng mày, nụ đầy khiêu khích:

lấy gương. Nhìn thấy kết cục của , sẽ bao giờ vết xe đổ đó.”

Từ Hanh tức đến run rẩy, hai bàn tay mờ , hóa thành ảo ảnh, như sắp khống chế nổi. Hắn hít mạnh mấy , ép giọng xuống thấp, khàn khàn thì thầm:

“Cô từng kể cho chuyện Tỷ Can…”

Cố Hề Lịch: “...” Cô kể hàng nghìn câu chuyện lộn xộn khi ngủ, chuyện quả thật là đặc biệt kể cho tên tâm thần nhỏ .

Từ Hanh: “... Rau tim vẫn sống , tim thì thể sống. Vậy… quỷ tim… sống ?”

Cố Hề Lịch chút do dự: “Đương nhiên sống .”

Trong khoảnh khắc , đôi mắt Từ Hanh đỏ rực như nhuộm máu, ngập đầy tuyệt vọng và phẫn nộ. Hắn bật , đến nghẹn ngào: “Cô thật tàn nhẫn!”

Cố Hề Lịch cong môi, híp mắt, nhưng đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo khó dò: “Không còn cách nào cả. lý do tuyệt đối… thể c.h.ế.t ở đây.”

Từ Hanh sững một chút, vì cảm thấy đây là một lời thật, mặc dù con đáng c.h.ế.t trông chẳng . ngay đó lạnh: “Cô sống , thì nghĩ sẽ sống ?”

Cố Hề Lịch: “Hừ, như thể bây giờ sống . Ai mà chẳng ! Chỉ cần hồi phục, nhất định sẽ g.i.ế.c .”

Từ Hanh: “...”

Cố Hề Lịch: Về khoản cãi , cô bao giờ thua!

Sức mạnh của lãnh chúa duy trì lĩnh vực vong linh, lãnh chúa là trung tâm của lĩnh vực vong linh. Từ Hanh tức đến mức nổ tung, cả lĩnh vực rung chuyển. Cố Hề Lịch thêm một lời nào, vội vàng bỏ chạy.

Chiếc lược dùng để moi tim, vẫn còn trong lồng n.g.ự.c của Từ Hanh.

...

Cố Hề Lịch ngờ rằng khi chạy đến cửa gặp quen – Hoa Mông!

Cố Hề Lịch: “Trùng hợp quá!”

Hoa Mông chạy hổn hển, kinh hoàng hỏi: “Thứ đang đuổi theo lưng cô là cái gì?”

Cố Hề Lịch: “Lãnh chúa vong linh chứ gì!”

Hoa Mông: “@#¥%%…………”

...

Cửa và cửa chẳng khác là mấy. Cố Hề Lịch cùng Hoa Mông đến trạm xe, im lặng chờ. Chẳng bao lâu, một chiếc xe buýt chạy bến. Trên xe hành khách, tài xế bước xuống, còn chu đáo mang cho họ mỗi một chén súp đậu xanh bí đỏ nóng hổi.

“Hai vị vất vả !”

Biết rõ tài xế trẻ cũng chẳng , Cố Hề Lịch thoáng nghi ngờ nguyên liệu trong bát súp. nghĩ , trong lĩnh vực vong linh ăn gì cũng rõ nguồn gốc, cô hỏi thêm. Thấy Hoa Mông uống xong chẳng phản ứng gì, cô cũng ngửa cổ uống sạch.

Xe buýt bật điều hòa lạnh buốt, tài xế đưa thêm một chiếc chăn. Cố Hề Lịch, ngợm dơ bẩn, tắt máy livestream, kéo chăn trùm kín, ngả lưng xuống ghế và nhanh chóng .

= …… =

【Không , quá kích động! AI báo sóng não của nổ tung, điện tâm đồ thành pháo hoa … Chết tiệt, cửa thoát hiểm trong phòng mở , A a a, còn xem xong đoạn kết!!!】

【Đối đầu trực diện với lãnh chúa, căng thẳng đến mức ngất luôn!】

【Trời ạ! Trái tim của Từ Hanh thật sự Tiểu Cố lấy !】

【Này bạn, chú ý dùng từ! Là moi, theo —m-o-i!】

【Thanh năng lượng của Tiểu Cố tăng lên một chút. Nghĩa là cô lừa Từ Hanh. lừa cái gì thì hiểu!】

【Chẳng lẽ Từ Hanh tin cô thật sự là đỡ đầu của ?】

【…】

【… Anh bạn, dám nghĩ đấy】

【Hỏi: Trái tim vong linh dùng kiểu gì?】

【Đáp: Bóp nát là .】

【A a a! Vậy Từ Hanh thực sự c.h.ế.t ?!】

Loading...