Nóng quá!
Cố Hề Lịch ánh nắng chói chang cho lóa mắt. Cô chỉ cảm thấy ánh sáng chiếu lên bỏng rát. Sau khi thích nghi một lúc, cô mới quan sát tình hình xung quanh.
Đây là một nhà máy, các tòa nhà cao, tường ngoài quét sơn trắng, xen lẫn gạch ốp trang trí. Nền xi măng xám xịt, xung quanh còn lác đác những bãi đất bỏ hoang, vốn dùng để trồng hoa cảnh nhưng nay chỉ cỏ dại mọc um tùm, cao đến ngang gối, càng nổi bật vẻ tiêu điều hoang vắng.
So với những nhà máy từng thấy, nơi xây dựng khá : mỗi tòa nhà mang một dáng vẻ riêng, song tổng thể hài hòa lạ thường.
Bên trái là tòa nhà A1, bên là tòa nhà B1. Trong khuôn viên tổng cộng năm tòa nhà mang ký hiệu A và ba tòa nhà mang ký hiệu B. Xa xa còn thấp thoáng bóng dáng tòa C và D, nhưng lối dẫn đến đó.
Một bức tường cao bao bọc bộ khu vực, giam chặt các du khách bên trong. Họ tìm thấy cổng chính của nhà máy, chỉ phát hiện một tấm biển gỗ lớn rơi vỡ thành sáu mảnh lăn lóc mặt đất, đó còn lờ mờ dòng chữ: “Nhà máy Nguyên Dã 2.” Cảnh tượng khiến nơi đây càng giống một khu phế tích bỏ hoang. Cho đến lúc , vẫn thấy bóng dáng NPC, cũng chẳng quái vật nào xuất hiện.
Khoảng cách giữa các tòa nhà chênh lệch khá lớn, hẳn là vì chức năng của chúng giống . Cố Hề Lịch lượt vòng quanh tám tòa nhà thể tiếp cận, để quen với đường lối . Từ A1 đến tòa cuối cùng, B3, cô bất ngờ phát hiện bức tường trắng phía một dòng chữ nguệch ngoạc:
【Trò chơi Vua – Chỉ sinh một Vua!!!】
... Dòng chữ phun bằng sơn đỏ.
Cố Hề Lịch quen thuộc với trò chơi Vua. Cô từng tham gia ít . Theo luật mà cô từng chơi, gieo xúc xắc cao nhất sẽ trở thành Vua. Ngoài còn những biến thể khác: rút thăm, bốc bài… Mỗi nơi quy tắc riêng, nhưng tựu chung, mục tiêu hấp dẫn nhất vẫn là giành lấy vị trí Vua.
Bởi trong trò chơi , mệnh lệnh của Vua là tuyệt đối. Mọi chơi đều phục tùng vô điều kiện. Chính thứ quyền lực tuyệt đối tạo nên từ luật lệ khiến trò chơi Vua trở thành một trải nghiệm lôi cuốn, nguy hiểm.
Cố Hề Lịch suy nghĩ một lát, phát hiện của cho đồng đội. Ngay lập tức, các du khách khác cũng tập trung . Một dòng chữ, dù hàng ngàn , cũng chỉ hé lộ một phần sự thật.
Từ lúc bước lĩnh vực đến giờ qua bao lâu, nhưng cái nắng gay gắt khiến áo Cố Hề Lịch ướt đẫm mồ hôi. Nhìn quanh, hầu như ai cũng mồ hôi nhễ nhại; những hình vạm vỡ càng khó chịu. Có kẻ thậm chí cởi trần.
Chỉ trừ đàn ông khoác áo choàng đen—ông hề cởi , mà đầu mũi khô ráo.
lúc , một giọng bất ngờ vang lên:
"Chào mừng đến với Nhà máy Nguyên Dã 2. là Thượng Đế, hướng dẫn trò chơi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-177-nha-may-nguyen-da-so-2-1-3.html.]
Âm thanh xuất hiện quá đột ngột khiến Cố Hề Lịch khẽ giật . Cô cũng cố gắng tỏ phản ứng tương tự những khác.
Giọng đột ngột còn đáng sợ hơn cả những quái vật ngoại hình đáng sợ. Chỉ qua âm sắc, thể phân biệt đó là nam nữ. Nó phát từ loa phóng thanh nào, mà như vang lên ngay bên tai từng .
Chỉ một câu, im bặt.
Thật bí ẩn.
Các du khách dĩ nhiên thể cứ nắng mà chờ mãi. Cái nóng hầm hập khiến ai cũng bồn chồn, thể yên. Trước mặt vài tòa nhà chờ khám phá.
Cố Hề Lịch lên tiếng , mà về phía Hải Khôn. Ngoại trừ tân binh Tiểu Mỹ, những còn đều kinh nghiệm thông quan. Hải Khôn vốn thận trọng, hề do dự, lập tức quyết định: “Chúng đến tòa nhà A1 xem ."
Trong một lĩnh vực vong linh, tuân theo thứ tự. Hải Khôn là một thận trọng, vì chọn thứ tự khám phá từ A đến B. Hầu hết các du khách cũng nghĩ như . Kết quả là đầu tiên tòa nhà A1 là đàn ông áo choàng đen kỳ lạ. Ông đến cửa, cánh cửa liền tự mở .
Dương Văn Hiên là cuối cùng trong bốn . Vừa bước qua ngưỡng cửa tòa nhà A1, cánh cửa liền “rầm” một tiếng khép chặt. Bên ngoài lập tức vang lên tiếng hét đau đớn — hình như du khách ngay cánh cửa đập thẳng mặt.
Có tổng cộng 7 bước .
Thượng Đế cất giọng tuyên bố: “Số lượng đủ, trò chơi bắt đầu.”
Căn phòng vốn tối om bỗng sáng bừng.
Dù bên ngoài đang giữa ban ngày, nhưng bên trong những tấm rèm dày nặng nề che kín, ánh sáng dựa những chiếc đèn chói lóa treo trần. Cường độ sáng quá gắt, đến mức Cố Hề Lịch thầm nghĩ: Lần lĩnh vực vong linh, nhất định mang theo kính râm.
Không khí trong phòng mát lạnh, trái ngược hẳn với sức nóng như thiêu đốt bên ngoài. Sơ bộ ước chừng, căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông, vách ngăn. Ở giữa trải một tấm thảm đỏ. Cuối thảm là năm bậc thang dẫn lên chiếc ghế vàng chói lọi, hai bên ghế đặt ba chiếc ghế đẩu nhỏ.
Ngay trung tâm phòng một chiếc bàn gỗ dài màu đỏ, chạm trổ cầu kỳ, kèm bảy chiếc ghế tựa.
Vừa thấy cảnh bài trí , lòng Cố Hề Lịch thoáng dâng lên cảm giác khó chịu quen thuộc — dư âm từ Thị trấn Chuyện Lạ. Chỉ cần thoáng thấy khung cảnh gợi liên tưởng đến một buổi tiệc , cô liền đầu rời .
cửa lưng họ biến mất.