Thân phận của Hải Khôn là cảnh sát. Không vì nguyên nhân , nhưng mỗi khi đặt câu hỏi, các nghi phạm đều tỏ vô cùng hợp tác. Còn lời họ là thật giả thì vẫn ai dám chắc.
Người tiếp theo tự khai là nhân viên Đại Bạch. Ngay khi nó mở miệng, từng dòng nước dãi đặc quánh tràn , chảy men theo cằm xuống tận vạt áo, phát tiếng “tách tách” ghê tởm.
Tiểu Vũ, ngay bên cạnh nhăn mặt, nhịn liền đá nó một cái.
Toàn bộ đám quái vật liền phá lên , âm thanh khàn khàn, rền rĩ, vang vọng cả gian phòng.
Tiểu Vũ châm chọc: “Mày thèm ăn quá ! là đồ vô dụng.”
Nhân viên Đại Bạch luống cuống lấy tay áo chùi, động tác vụng về đến nực , khiến “Lôi lão ” chính giữa suýt chút nữa bật lăn khỏi ngai vàng.
... Các du khách nó thèm thuồng, cảm nhận sự hài hước đó.
Nhân viên Đại Bạch: “ là quản lý cấp trung trong công ty, việc bao năm từng phạm sai lầm nào. Thế mà Lôi Vân đột ngột đuổi việc , chẳng buồn lý do, cũng hề bồi thường. khốn khổ lắm mới địa chỉ nhà , đến đây chỉ để đòi công bằng… Cái c.h.ế.t của , tuyệt đối liên quan đến !”
Giọng khàn đặc, nước dãi vẫn kịp lau sạch, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy căm hận.
… Rõ ràng, chỉ dựa những lời kể như thế thì thể loại trừ ai cả.
Cố Hề Lịch thầm nghĩ, những lời của đám quái vật chắc đáng tin. Lập trường của chúng vốn khác hẳn với các du khách. Chỉ cần nét mặt của năm vong linh là đủ hiểu — chúng chẳng hề bọn họ phá án, thậm chí còn tỏ rõ sự hả hê khi thấy sống mò mẫm trong bóng tối.
So với những lời chúng , Cố Hề Lịch tin những bằng chứng thực tế hơn.
Giáo viên múa Phi Phi: "Vào thứ hai, tư, sáu và chủ nhật, đều đến biệt thự để dạy múa cho bọn trẻ. Vậy nên việc mặt ở đây hôm đó là chuyện hết sức bình thường. thường đến một giờ, đợi các em ngủ trưa dậy, đó bắt đầu dạy lúc một giờ rưỡi và kết thúc hai giờ rưỡi. Cái c.h.ế.t của ông chủ Lôi, liên quan gì đến ."
Hiện tại, trong năm nghi phạm, nhân viên Đại Bạch dường như là duy nhất động cơ g.i.ế.c , vì mâu thuẫn với Lôi Vân, thậm chí thể là oán hận .
Thượng Đế: "Bắt đầu vòng tìm bằng chứng thứ nhất.
Thời gian giới hạn: mười phút.
Mời các chơi lấy công cụ tìm bằng chứng của và tiến cổng vòm tương ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-181-nha-may-nguyen-da-so-2-2-1.html.]
Xin ghi nhớ — cảnh tượng chơi thấy khi bước sẽ giống ."
Điều nhằm ngăn chặn việc chơi cố tình che giấu manh mối, đồng thời tránh xung đột trực tiếp trong lúc tìm kiếm.
Công cụ tìm bằng chứng mà mỗi nhận là một chiếc máy ảnh chụp lấy ngay, lượng giới hạn mười lăm tấm ảnh.
Ngay khi bước qua cổng vòm, ánh đèn lập tức bật sáng. Phía trải bảy khung cảnh liền kề, nối tiếp , chiếm diện tích chừng ba trăm mét vuông.
Ở đây phòng của năm nghi phạm, một phòng khách rộng tám mươi mét vuông và phòng ngủ của nạn nhân.
Phòng riêng của Lôi Vân hiển nhiên là một trong những nơi quan trọng nhất để tìm bằng chứng. Anh c.h.ế.t ở đó, cửa khóa trái từ bên trong. Vì , đây là một vụ án g.i.ế.c trong phòng kín.
Hiện trường cũng chính là mấu chốt. Cố Hề Lịch do dự, thẳng đến căn phòng . Phòng ngủ thông với phòng khách, tay nắm cửa bên ngoài sạch sẽ, hề dính máu. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa —
Một cái xác đập mắt. Thoạt , nó giống hề như một đạo cụ...
Đây là lĩnh vực vong linh, sự xuất hiện của xác c.h.ế.t thật trong trò chơi chẳng gì đáng ngạc nhiên. Nửa của Lôi Vân úp gục xuống giường, phần hông trượt xuống sàn, hai chân co quắp một cách quái dị. Vết thương chí mạng gáy, m.á.u thâm đen loang thấm ga giường. Xung quanh tìm thấy hung khí.
Điều quái dị nhất là hai bàn tay của Lôi Vân nhuốm đầy máu, nhưng tay nắm cửa phía trong sạch bóng, hề vương một vệt đỏ nào. Nếu còn đủ sức để tự mở cửa, lý nào cố tình lau sạch dấu vết như thế.
Vậy chỉ một khả năng: hung thủ chạm tay nắm cửa, cẩn thận xóa dấu m.á.u để tạo hiện trường giả. Điều đồng nghĩa với việc, căn phòng của Lôi Vân chính là hiện trường gây án đầu tiên.
Lôi lão rằng đầu tiên phát hiện Lôi Vân là hầu — cô dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa khóa. Hung thủ bằng cửa chính, rốt cuộc rời khỏi phòng Lôi Vân bằng con đường nào?
Cố Hề Lịch sang cửa sổ. Đó là chỗ duy nhất trong phòng thể qua, nhưng nó khóa chặt từ bên trong.
Cố Hề Lịch: "Thượng Đế, bảy ngày kể từ khi Lôi Vân chết, hiện trường phá hủy ?"
Thượng Đế: "Sau khi vụ án xảy , hiện trường bảo vệ ngay lập tức. Hoàn khả năng phá hủy. Các nghi phạm cũng cách ly, cơ hội tiêu hủy bằng chứng."
Điều đó nghĩa là: khi t.h.i t.h.ể phát hiện, cửa sổ khóa từ bên trong. Hung thủ tuyệt đối thể rời bằng lối .
Vậy thì… hầu — kẻ đầu tiên phát hiện Lôi Vân — liệu thật sự vô can? cô trong danh sách nghi phạm, điều càng khiến sự việc trở nên khó lường.