[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 19: Công Viên Giải Trí (1)

Cập nhật lúc: 2025-08-11 04:36:32
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Đã đến điểm dừng 'Công viên giải trí', xin tất cả hành khách xuống xe! Thời gian dừng của xe buýt hạn, cảnh báo, xin tất cả hành khách xuống xe!]

Âm thanh cảnh báo quen thuộc vang vọng trong khoang, lạnh lẽo và vô tình.

Tài xế cũng xuống xe tiễn, cảm thán với Cố Hề Lịch: “Thật hy vọng còn thể gặp những vị khách như cô.”

Thực là những hào phóng như cô thì đúng hơn!

Hai hành khách còn lập tức hiểu lầm, trong lòng dán hẳn nhãn “đại lão” lên Cố Hề Lịch. Dù , ai thể nghĩ chiêu thức kỳ quái như “đưa tiền để mua dịch vụ riêng từ tài xế xe buýt” chứ? Người bình thường chắc chắn sẽ nghĩ .

Mà thường, những chuyện động chạm trực tiếp đến lợi ích cá nhân, chẳng mấy ai chịu bỏ công xác minh thật giả. Thấy tận mắt, tận tai, bản năng liền mặc định đó là thật.

Chính nhờ , lời dối Cố Hề Lịch chuẩn kỹ lưỡng mới thể diễn trơn tru, chừa kẽ hở nào.

Lúc , cả hai hành khách đều tin chắc một điều: Cố Hề Lịch xem tướng nhất định chuẩn. Nếu thì thể khiến tài xế xe buýt dành cho cô sự đối đãi đặc biệt đến ? Trong tiềm thức họ đều mặc định — thái độ đặc biệt thường đồng nghĩa với một năng lực phi thường. Thế là, hình tượng “thần côn đại lão” của Cố Hề Lịch họ thừa nhận .

Ngoại trừ tên điểm dừng khác , lối Công viên giải trí và Căn nhà cổ hầu như gì khác biệt. với Cố Hề Lịch, đây chẳng vấn đề. Cuộc đời cô vốn đầy rẫy thử thách, những bất hạnh trong quá khứ sớm rèn cho cô thói quen phép an lâu dài. Trưởng thành trong nghịch cảnh, cô chỉ ngừng cắm đầu tiến về phía , chẳng sợ khó khăn. Vì , khi một nữa bước chân lên trạm, lòng cô vẫn giữ sự bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.

Hai hành khách cùng phản ứng khác. Người phụ nữ tóc ngắn cau chặt mày, vẻ mặt khó coi, lo lắng bất lực — nét mặt khiến Cố Hề Lịch nhớ ngay đến Lý Khả ở điểm dừng Căn nhà cổ: cùng một kiểu tâm trạng, rõ phía nguy hiểm, nhưng vẫn buộc bước .

Nếu biểu cảm của phụ nữ tóc ngắn là phản ứng bình thường mà bất cứ ai cũng , thì trạng thái của Bạch Hạo Vũ khác thường. Mặt trắng bệch, môi còn chút huyết sắc, thở rối loạn như hít thở trọn vẹn, trông cứ như sắp ngất đến nơi.

Cố Hề Lịch liếc : "Cậu bệnh ?"

Bạch Hạo Vũ: "Không , năng lực thiên phú của đặc biệt..."

Người phụ nữ tóc ngắn bật lời:

"Không xem tướng ? Thế tình trạng của ?"

Nói xong, trong lòng cô thoáng hối hận. Rõ ràng thừa nhận Cố Hề Lịch vài phần bản lĩnh, vốn định dù thể bạn thì ít nhất cũng đừng tiếp tục đối đầu. chỉ cần thấy dáng vẻ ngạo mạn, coi trời bằng vung , cô kìm mà châm chọc thêm câu nữa.

Cố Hề Lịch thì chẳng buồn đáp trả. Cô chỉ ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên dừng những hoa văn lượn sóng trần nhà, như thể bộ sự tồn tại của phụ nữ tóc ngắn từng lọt mắt.

Trong lòng phụ nữ tóc ngắn bùng lên lửa giận, cô chất vấn: "Ý cô là ?"

Cố Hề Lịch thản nhiên đáp: "Mẹ từng dặn, đừng phí lời với kẻ ngốc."

Người phụ nữ tóc ngắn gần như phát điên: "Cô cố tình nhắm đúng ?!"

Cố Hề Lịch sang, bình tĩnh gọi: "Bạch Hạo Vũ, cảm thấy nhắm ?"

Bị gọi bất ngờ, Bạch Hạo Vũ sững , yếu ớt đáp: "Không..."

Cố Hề Lịch thu ánh mắt về, chậm rãi :

"Thái độ của đối với cả hai đều giống . Bạch Hạo Vũ thấy nhắm , chỉ cô cứ khăng khăng nghĩ . Chuyện của ? Cô nên tự soi bản thì hơn."

Người phụ nữ tóc ngắn: "..." Cho c.h.ế.t !

Lúc , họ đến gần lối , cửa bốn đợi. Rõ ràng là vẫn đủ, cánh cửa vẫn mở.

Bầu khí giữa ba Cố Hề Lịch nặng nề đến kỳ lạ, khiến những đến cũng chẳng mở lời bắt chuyện.

Cố Hề Lịch chẳng buồn quan tâm. Càng giữ vẻ bí hiểm, khác càng thêm kiêng dè. Cô càng tỏ xa cách, hình tượng “đại lão” càng vững chắc. Nhớ lời Lý Khả từng , khi chờ vài ngày ở cửa nếu vận may . Nghĩ đến đó, Cố Hề Lịch dứt khoát chẳng khách sáo gì, thản nhiên xổm ngay bên cạnh cánh cửa, lưng dựa tường lạnh, nhắm mắt ngủ tiếp như chẳng chuyện gì liên quan đến .

Bạch Hạo Vũ thoáng nghi ngờ, Cố Hề Lịch “thần ngủ” nhập . Qua thời gian ngắn tiếp xúc, rằng cô chắc chắn là đại lão thật, nhưng tính tình thì quái đản đến mức khó lường. Vấn đề là, quái đản thì quái đản, chỉ cần cạnh cô, cảm giác an từng — mạnh đến mức khiến quyết định dứt khoát “ôm đùi”. Nghĩ , liền chọn một chỗ ngay sát bên cạnh cô mà xuống, như thể sợ xa hơn một bước thì sẽ mất bùa hộ mệnh.

Ngược , phụ nữ tóc ngắn yên. Cô chủ động bắt chuyện với những chờ sẵn ở cửa. Nhờ , Cố Hề Lịch mới thuận tiện tên cô — Vương Tú.

Lần vận may coi như tệ, đến nửa tiếng đến đủ. Tổng cộng mười một bước lĩnh vực. Đến lúc Cố Hề Lịch mới , lượng tham gia cũng thể phần nào phản ánh độ khó của lĩnh vực: thông thường, càng đông thì độ khó càng cao.

Tuy , con cố định mà mang chút ngẫu nhiên. Mỗi lĩnh vực đều một giới hạn , nhưng hề giới hạn . Ví dụ, lĩnh vực quy định ít nhất tám thì cửa mới mở; nếu chỉ bảy, thì đợi. Khi chuyến xe tiếp theo đưa đến thêm bảy , thực sự bước sẽ là mười bốn. Về cơ chế hoạt động của những chuyến xe buýt giữa các lĩnh vực, đến nay chẳng ai hiểu rõ.

Đây là thông tin Bạch Hạo Vũ cung cấp. Trước khi bước cửa, Bạch Hạo Vũ ghé sát, hạ giọng thì thầm: “Chị Cố… năng lực thiên phú của là trực giác, cũng thể gọi là linh cảm. Nói thật, căng thẳng sân ga vì sợ hãi, mà vì thiên phú cảnh báo — bên trong cực kỳ nguy hiểm. cảm thấy chị chắc chắn là đại lão, nên theo chị. Chị yên tâm, hữu dụng.”

Cố Hề Lịch: "Đừng gọi là chị Cố, già lắm."

Bạch Hạo Vũ: "...Vậy nên gọi chị là gì?"

Cố Hề Lịch: "Bán Tiên hoặc Baba, chọn một."

Bạch Hạo Vũ: "..."

Trong một khoảnh khắc, Bạch Hạo Vũ nghi ngờ năng lực thiên phú của vấn đề… Người mặt rõ ràng ngập tràn khí chất đại lão, mà mở miệng mấy lời khiến nghẹn họng. Cô thực sự đáng tin cậy ? nghĩ tới ánh mắt cảnh cáo khủng khiếp của tài xế lúc , run rẩy thuyết phục bản : “Đáng tin! Nhất định là đáng tin!”

...

Lần , du khách thẳng công viên giải trí. Sau khi bước qua cổng ngoài, tất cả đều dừng cửa chính để chờ soát vé.

Giữa đêm khuya, hàng dài lặng lẽ xếp hàng, trông vô cùng quỷ dị. Nhóm mười một chỉ là một phần nhỏ trong dòng cầm vé, ai nấy đều hướng ánh mắt về phía công viên tối đen như mực phía .

Nhìn thế nào cũng giống đang hoạt động bình thường, mà bán nhiều vé như .

Chiếc vé trong tay to cỡ lòng bàn tay, một mặt in bản đồ công viên, mặt liệt kê tên các trò chơi, mỗi trò đều để trống một ô vuông.

Sau khi án xâm thực xuất hiện, loài bước thời kỳ tận thế, công nghệ Trái Đất gần như ngừng phát triển, dựa sự hỗ trợ từ các hành tinh khác. Trong vũ trụ, nơi nào nhu cầu, nơi đó thị trường—và những món “máy chơi game ngoài hành tinh” trở thành hàng nhập khẩu cực kỳ ăn khách.

Khi trưởng thành, Cố Hề Lịch cũng mua một chiếc. Trong đó trò 《Công Viên Giải Trí Trong Mơ》, luật chơi đơn giản: mua vé cửa, mỗi tham gia trò chơi sẽ đóng một con dấu, mỗi vé chỉ dùng một cho một trò. Để phá đảo, cô tốn ít thời gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-19-cong-vien-giai-tri-1.html.]

Cố Hề Lịch lặng lẽ quan sát hàng phía . Hình dáng mỗi đều khác , già trẻ, nam nữ đủ cả. Nhìn sơ qua chẳng thấy điểm gì lạ — ngoại trừ việc ai nấy đều tươi, nụ giống hệt , tràn đầy háo hức như đang thật sự mong đợi đặt chân công viên giải trí. Chính vì sự đồng loạt mà bầu khí càng trở nên quái dị.

Các du khách bắt đầu thảo luận về những gợi ý tấm vé.

“Tàu lượn xác ướp ở vị trí đầu tiên, chẳng lẽ ngụ ý rằng chúng chơi theo thứ tự ghi vé?”

“Đu khổng lồ? Cái thì , chắc an hơn tàu lượn một chút.”

Cố Hề Lịch cúi đầu quan sát tấm vé, ánh mắt lấp lánh như đang cân nhắc điều gì. Cô học lỏm vài chiêu livestream trong những ngày ở khu dịch vụ— chỉ cần chịu khó “tương tác” thì khả năng các “bố già” chi tiền ủng hộ sẽ cao hơn. Dù ở trong lĩnh vực cô thể thấy bình luận trực tiếp, chỉ thể xem , nhưng thử một chút cũng mất gì, lỡ thực sự tặng tiền cho cô thì ?!

Giọng Cố Hề Lịch hạ thấp, gần như chỉ đủ cho bản , nhưng cô khán giả trong phòng livestream đều thể thấy.

“Các bạn thấy , trò thứ hai vé là nhà ma. Nghe hồi ngày tận thế, nhà ma do giả quỷ để dọa khách. Thế thì chứ? Còn bây giờ…” Cô cố ý ngừng , giọng trầm xuống như đang kể chuyện ma, “bây giờ mới là hàng thật giá thật, đảm bảo kích thích tận tim gan. Bên trong tám chín phần mười đều là ma thật.”

bước nghiêm túc phân tích từng trò chơi, cứ như đang đưa bình luận chuyên nghiệp cho “khán giả vô hình” của . Thực tế, tất cả đều là bừa. Thời còn tiểu thư, cô vốn ít . từ khi khoác lên chiếc áo “thần côn”, kỹ năng chính yếu của cô là… cái miệng.

Khi hàng phía dần rút ngắn, quầy bán vé gần ngay cạnh cổng soát vé, Cố Hề Lịch ngừng lải nhải với “khán giả vô hình”, trực tiếp bước khỏi hàng. Bạch Hạo Vũ chút do dự, lập tức bám sát theo .

Bạch Hạo Vũ: "Chị Cố..."

"Ừ?"

“…Bán Tiên.” Giọng khô khốc, gượng gạo như mắc kẹt trong cổ họng.

Cố Hề Lịch rốt cuộc cũng liếc một cái, ánh mắt hờ hững: “Muốn theo thì im lặng.”

Bạch Hạo Vũ vội gật đầu, nhưng theo bản năng theo ánh mắt của cô về phía suýt hét thành tiếng. Tất cả những đang xếp hàng, từ trẻ con đến già, từ đàn ông đến phụ nữ, hẹn mà cùng đầu, đồng loạt dán ánh mắt lạnh ngắt, vô hồn, chăm chăm hai bọn họ.

Chỉ là… rời khỏi hàng thôi mà? Sao thành mục tiêu của cả đám thế ?!

Những du khách khác vẫn còn trong hàng cũng cảm thấy bầu khí kỳ quái, dám một lời nào, cố gắng hết sức để giảm bớt sự tồn tại của .

Bạch Hạo Vũ: "Bán Tiên, cái ..."

Cố Hề Lịch: "Người đường vốn bình thường, quen với ánh của khác."

Bạch Hạo Vũ: "..." Không … chị chắc những kẻ đang chằm chằm thật sự là “?

Cố Hề Lịch đến quầy bán vé, gõ gõ cửa sổ đang đóng.

Bạch Hạo Vũ thoáng cúi đầu, chợt bắt gặp một tấm biển cũ nát treo lủng lẳng cửa sổ quầy vé. Nền biển loang lổ vết bẩn, chữ nguệch ngoạc như ai đó khắc bằng vật nhọn: “Hôm nay vé bán hết.”

Tim chùng xuống. Nếu đúng như , nhân viên bên trong lẽ sớm rời . Bọn họ đến muộn nửa bước, khả năng lát nữa sẽ xếp hàng từ đầu.

Ý nghĩ khiến da đầu tê dại, gần như kêu thành tiếng. điều duy nhất khiến sắc mặt đến mức trắng bệch như tờ giấy là: đám đang trong hàng phía thôi chằm chằm bọn họ nữa.

Bạch Hạo Vũ vẫn nhịn , hạ giọng hỏi:

“Bán Tiên… trong rõ ràng chẳng ai, chúng đây ?”

Cố Hề Lịch nghiêm túc như đang giảng đạo:

thấy trong quầy lóe lên ánh sáng lành lấp lánh, tám phần là thứ quan trọng.”

Bạch Hạo Vũ suýt thì ngã ngửa: Ánh sáng lành lấp lánh??? học ít thật, nhưng chị coi là đứa trẻ ba tuổi chắc?!

Cố Hề Lịch hề để ý đến ánh mắt trợn tròn của , gõ mấy cái cửa kính, nhanh chóng mất kiên nhẫn. Cô đổi sang dùng sức, “bùm bùm bùm” đập mạnh, khiến cả tấm kính rung bần bật, âm thanh chói tai vang vọng như xé toang màn đêm tĩnh lặng.

Bạch Hạo Vũ lập tức ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, tim đập thình thịch như nhảy ngoài.

Cố Hề Lịch liếc , thản nhiên : “Cậu trông như sắp ngất đến nơi đấy."

Bạch Hạo Vũ run rẩy, môi tím tái: “Bên… bên trong… thực sự thứ gì đó…”

Cố Hề Lịch lập tức hiểu . Năng lực trực giác tuy hữu ích, nhưng đổi khiến Bạch Hạo Vũ gánh chịu phản ứng cực nặng. Một khi nguy hiểm thật sự xuất hiện, cơ thể sẽ như rơi xuống hầm băng — tay chân run rẩy, mồ hôi lạnh túa , mặt mũi trắng bệch như còn máu.

Nhờ cảnh báo, Cố Hề Lịch kịp chuẩn . Vì , khi cô từ từ đầu, bắt gặp trong lớp kính bụi bặm một khuôn mặt già nua, méo mó, da dẻ nhăn nheo khô héo như vỏ cây mục, đôi mắt lồi trừng trừng , cô vẫn giữ bình tĩnh.

= ... =

【Một khi thật sự tin “nhân vật” của Cố, năng lượng liền nhảy vọt một đoạn lớn】

, rõ ràng so với lĩnh vực , hấp thụ năng lượng dễ dàng hơn hẳn】

một giả thuyết nửa vời thôi, nhân vật càng kỳ quái, một khi khác tin tưởng, năng lượng nhận càng nhiều…】

【Nói buồn , nhưng thấy hợp lý một cách đáng sợ】

【Gọi “Bán Tiên” thì cảm giác gì đặc biệt, nhưng mở miệng “Baba” là đầu gối mềm nhũn luôn】

còn một giả thuyết nửa vời nữa: năng lượng của Bán Tiên tăng vọt liên quan đến Bạch Hạo Vũ. Các bạn thử nghĩ xem, lừa một ngây thơ vốn dễ lừa thì gì vui? mà lừa một thiên phú “trực giác” — chính là kẻ khó lừa nhất — thì mới thật sự sảng khoái 666666】

---------------

Lời tác giả:

Bán Tiên chỉ "đốp chát" với , mà còn "đốp chát" với vong linh. So với , cô thích "đốp chát" với vong linh hơn, vì vong linh sức chiến đấu mạnh hơn. Dù thì là vong linh , cũng sợ tức c.h.ế.t thêm nữa. Cười.jpg

Cố Bán Tiên: Một bước sai lầm cả đời sai, lừa khắp nơi là vì cuộc sống... nỗi đau trong lòng với ai, vì cuộc sống bắt ép tá tá tá tá ~

Loading...