[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 20: Công Viên Giải Trí (2)

Cập nhật lúc: 2025-08-11 18:05:40
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Hề Lịch: “Mua vé.”

Khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây già cất giọng khô khốc, chói tai chẳng khác nào thứ kim loại cào xước: "Vé hôm nay bán hết ."

Cố Hề Lịch đổi sắc: “Các ở đây vé thường và vé nhanh, cả hai đều hết sạch ?”

Ngay bên ô cửa sổ mờ bẩn, một tấm bảng giá cũ kỹ treo lủng lẳng. Trên đó, hai dòng chữ run rẩy: [Vé thường] và [Vé nhanh]

Khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây già bỗng trừng lớn đôi mắt chỉ nhỏ bằng hạt gạo, giọng khàn khàn kéo dài: “Bán hết … đều bán hết … Khoan … Cây trâm đầu cô, lấy xuống cho xem một chút.”

Cố Hề Lịch đưa tay tháo trâm ngọc, kẹp hờ trong tay. Cây trâm đắt, nhưng là tác phẩm mới của một vị đại sư nổi danh tận khu vực Ám Xâm Thực—thứ mà cô chủ ý chuẩn khi tin tức rải rác về nhân viên bán vé.

“Mặt vỏ cây già” dán mắt món đồ, con ngươi bé tí run rẩy như sắp trượt ngoài. Hắn mở miệng, giọng chát chúa như gỗ mục bẻ gãy: “Đưa trâm cho sẽ đổi cho cô một vé nhanh.”

Cố Hề Lịch nhếch môi, hề do dự: “Hai vé.”

Mặt vỏ cây già suy nghĩ lâu, rõ ràng là thích cây trâm .

Tách! Tách!

Hai tấm vé nhanh rơi xuống từ khe lấy vé. Cố Hề Lịch thản nhiên cầm vé , mới thong thả đặt cây trâm xuống.

cây trâm, mặt vỏ cây già vui vẻ vung vẩy mái tóc rối bù. Động tác mạnh, cái đầu liền lắc lư, lơ lửng như sắp rớt xuống. Lúc Bạch Hạo Vũ mới kinh hãi phát hiện — cổ trống rỗng, chẳng thể nào cả.

Ánh mắt run rẩy chuyển về tấm bảng treo bên cạnh — “Quầy bán vé của đầu.”

Chết tiệt… hóa thực sự chỉ là một cái đầu thôi!

Mặt vỏ cây già bật khằng khặc: “Nhìn cái gì mà ? Ta vẫn còn trọn vẹn một cái đầu đấy! Đợi các ngươi trong… nếu thể giữ hai con mắt, thì coi như vận khí . Ta thích ăn mắt lắm — giòn tan… hì hì hì…”

Bạch Hạo Vũ: "..."

Cố Hề Lịch kéo mạnh tay : “Đi thôi!”

Lối soát vé ở cổng công viên nhân viên, chỉ là máy quét mã. Nhờ thế, lượng xếp hàng vốn đông nghẹt lúc nãy nhanh chóng giảm bớt. Hàng dài dằng dặc ban đầu, giờ vơi quá nửa, chỉ còn một đoạn ngắn bằng một phần ba. Nếu đợi đến khi họ hết mà cô và Bạch Hạo Vũ vẫn còn ngoài… chỉ e sẽ biến cố.

Cố Hề Lịch xếp hàng, bên cạnh lối vé nhanh, cô và Bạch Hạo Vũ trực tiếp quét mã cổng.

Chỉ trong chớp mắt, bộ đám NPC phía biến mất để dấu vết nào.

Bạch Hạo Vũ: “Vé nhanh… với vé thường, quả thật khác biệt quá lớn.”

Vé thường hơn hai mươi trò chơi, tấm vé nhanh trong tay bọn họ cũng in đủ chừng . Thoạt chẳng gì khác, nhưng khi so sánh kỹ, Cố Hề Lịch lập tức nhận sự bất thường—thứ tự sắp xếp trò chơi giống .

Đặc biệt, vé nhanh hai trò đánh dấu bằng ngôi năm cánh đỏ chói: “Nhà ma của cô Mao” và “Tàu lượn của ông Xác Ướp”.

Chi tiết khiến cô sinh nghi. Cô cúi đầu nghiên cứu kỹ tấm bản đồ in kèm vé. Quả nhiên, bản đồ vé nhanh cũng khác biệt—ngoài những khu vực quen thuộc, còn thêm một ký hiệu nhỏ hình tòa nhà.

Cô chỉ cho Bạch Hạo Vũ xem: "Cậu xem, ở đây hiển thị thêm một trung tâm dịch vụ du khách."

Trên bản đồ của vé thường ký hiệu .

Cả hai đều tin rằng đây là một manh mối then chốt, nên quyết định đến đó .

Bước công viên, con phố chính hiện mắt. Hai bên đường ngập tràn màu sắc rực rỡ, tường tường vẽ cầu vồng uốn lượn, xen lẫn vô hình thú hoạt hình dễ thương. bóng đêm âm u, những gam màu lẽ vui nhộn trở nên quái dị, mang đến chút cảm giác an nào.

Điều kỳ lạ là, những NPC chẳng ai dừng ngắm nghía bàn tán, mà đều bước nhanh như thể xác định rõ mục tiêu, căn bản giống khách đến vui chơi.

Con phố chính kéo dài, ngã rẽ san sát. Mỗi ngã rẽ đều mờ mịt biển chỉ dẫn, khiến việc định hướng chẳng khác nào lạc trong một mê cung.

Cố Hề Lịch: "Trực giác của hữu dụng ?"

Bạch Hạo Vũ thành thật lắc đầu: “Thiên phú của giới hạn lắm. Chỉ cần là vong linh thì linh cảm gần như chính xác tuyệt đối, coi như radar báo động ma quỷ… chọn đường nào thì bó tay.”

Cố Hề Lịch lập tức hiểu. Thiên phú của chẳng khác nào một cái chuông cảnh báo "cảnh báo phía năng lượng cao", khi gặp ma quỷ mối đe dọa với , sẽ linh cảm.

Còn cái “linh cảm gặp đùi to” thì chỉ xuất hiện khi thấy Cố Hề Lịch. Đây là lĩnh vực thứ ba qua, từng gặp ít du khách, nhưng cảm giác an tuyệt đối chỉ một cô mới mang .

Là kẻ nhờ trực giác mà sống sót đến tận giờ, Bạch Hạo Vũ lập tức đặt phương châm cho bản trong : ôm đùi, kiên quyết ôm đùi.

…Chỉ lo “cái đùi to” thấy vô dụng, chịu cho ôm.

Thực , lo xa quá . Ngay cả khi tác dụng thực tế nào, Cố Hề Lịch cũng sẽ từ chối trở thành "phụ kiện" của , thậm chí còn chủ động mời đồng hành. Lý do đơn giản, là một chơi hệ trực giác với giác quan thứ sáu phát triển, vì tính đặc thù của thiên phú , lừa sẽ nhận nhiều năng lượng hơn!

Nói dễ hiểu, bình thường chẳng ai chỉ cạo một con cừu, nhưng cừu nhà thì lông thưa, còn thì lông dày mượt, một con ngang giá mười con. Một “nhà cung cấp năng lượng cao sản” như , Cố Hề Lịch đương nhiên là tít mắt mà nhận.

Cố Hề Lịch thầm suy đoán, trực giác của Bạch Hạo Vũ khi áp dụng lên con dường như thể phân biệt thiện ác, hoặc chính xác hơn — cảm nhận khác ác ý với .

Hai dò dẫm theo tấm bản đồ quá trừu tượng, vẫn tìm thấy trung tâm dịch vụ du khách thì từ loa phóng thanh chợt vang lên, âm thanh the thé kéo dài như từ miệng ai đó sát ngay bên tai:

【Du khách mua vé hôm nay hết công viên giải trí, xin nhân viên vị trí. Hoạt động buổi tối của công viên giải trí chính thức bắt đầu. Nhân viên cần kiểm soát tính khí của — nếu gián đoạn tiến trình trò chơi… sẽ trừng phạt.】

Bạch Hạo Vũ: "Đây là ý gì?"

Cố Hề Lịch trả lời, chỉ : "Đèn đường sáng ."

Không chỉ đèn đường bật sáng, mà nhạc nền của công viên cũng vang lên. Tiếng đồng ca thiếu nhi vui tươi, nhịp điệu rộn ràng, khiến nơi còn như một thành phố c.h.ế.t bỗng náo nhiệt hẳn lên. sự náo nhiệt quá mức gượng ép, như thể ép buộc ai đó vui vẻ, càng càng lạnh sống lưng.

Dưới ánh đèn lòe loẹt, hai thuận lợi tìm đến trung tâm dịch vụ du khách. Nơi trái ngược với cái tên, tồi tàn, cũ kỹ như một gian nhà bỏ hoang. Trên chiếc ghế băng bụi phủ, một đeo mặt nạ đầu ngựa đang ngủ. Chiếc mặt nạ vốn chẳng đáng sợ, thậm chí còn mang vẻ hài hước kỳ quái, song đặt khung cảnh hiện tại càng lộ vẻ dị hợm.

Bạch Hạo Vũ nhanh chóng lật giở giá sách, tìm một cuốn 《Hướng Dẫn Du Khách》. Trong lúc vùi đầu tra cứu, Cố Hề Lịch ngang qua đeo mặt nạ. Cô thoáng thấy trong túi quần thứ gì đó trượt một nửa — ba chữ “phiếu ăn” lờ mờ phản chiếu ánh đèn neon.

Tình huống còn ? Trộm thôi!

Tay Cố Hề Lịch cực kỳ vững, động tác gọn gàng liền lấy chiến lợi phẩm, kinh động đến mặt nạ đầu ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-20-cong-vien-giai-tri-2.html.]

Ra khỏi trung tâm du khách, cô mới giở kỹ. Không ngờ phiếu cô trộm tới bốn tờ, giấy dày và cứng, mép phiếu ẩm như thấm qua mồ hôi cầm đó. Trên đầu phiếu in bốn chữ to đỏ chót: “Phiếu ăn ở phố phong tình”.

Trong lúc đó, Bạch Hạo Vũ vẫn chăm chú 《Hướng Dẫn Du Khách》: “Ở đây ghi rõ, du khách bắt buộc trải nghiệm ít nhất năm trò chơi. Hoàn thành thì mới tính là… tận hưởng niềm vui ở công viên giải trí.”

Đây hẳn là điều kiện để khỏi cổng — sống sót, chơi năm trò.

Tổng cộng hơn hai mươi trò chơi! Chơi năm trò nào là quan trọng.

Cố Hề Lịch nhanh chóng lật vé nhanh, phát hiện hai trò đánh dấu bằng ngôi đỏ chói. Trong 《Hướng Dẫn Du Khách》 cũng nhấn mạnh đó là “trò chơi ngôi ”, khuyến nghị du khách nhất định trải nghiệm.

Cô lập tức hiểu : “Nhà ma và tàu lượn… chính là hai cửa bắt buộc. Còn ba trò khác thì chúng phép tự chọn.”

Không chút do dự, Cố Hề Lịch gõ nhẹ tấm vé: “Đi cái ! Nhà ma của cô Mao chỉ mở ban đêm, bây giờ chính là lúc thích hợp nhất.”

Bạch Hạo Vũ thấy cái tên in to vé — Nhà ma của cô Mao!!!!

Nhà ma!!!

Bạch Hạo Vũ từ tận đáy lòng ”, nhưng còn là tân binh. Ở trong lĩnh vực , c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn… cũng đều là chết. Á, đúng! Thò đầu cũng một nhát, rụt đầu cũng một nhát. Tóm , căng thẳng, căng thẳng đến mức đầu óc loạn cả lên, tìm nổi câu chữ ho để tự an ủi nữa.

Khu vực của Cô Mao lẽ chính là lãnh địa của một phù thủy. Trong bản đồ, nơi ghi tên “Cuộc phiêu lưu trong chiếc mũ phù thủy”. Đây là một trong nhiều khu giải trí theo chủ đề của công viên. Trò chơi trứ danh nhất chính là nhà ma, nhưng chỉ — những trò khác cũng rải rác ở đây, chẳng hạn như đu ngựa gỗ vé cũng đánh dấu ở khu vực .

Trước cửa nhà ma, một hàng dài du khách đang xếp hàng trật tự, nụ cứng đờ gương mặt nào cũng giống hệt . Ở ngay lối , một kẻ mặc áo choàng đen dài bất động. Trên đầu nó là chiếc mũ phù thủy cao chót vót, bóng tối che khuất nửa khuôn mặt. Chỉ chiếc mũi dài ngoằng, nhọn hoắt, lổn nhổn những nốt sần màu xanh lục nổi bật đến ghê rợn.

"Hai chằm chằm mặt nạ của gì?"

Cố Hề Lịch quan sát kỹ hơn, cảm thấy khuôn mặt xanh lè tuyệt đối mặt nạ, mà chính là gương mặt thật của nó. Vài sợi tóc khô vàng lưa thưa rũ xuống, đôi mắt to tròn như chuông đồng, phối hợp với cái mũi dài ngoằng chi chít nốt sần… chỉ thể dùng một từ để hình dung —— .

Cố Hề Lịch giữ nét mặt bình thản, còn mỉm :

"Chiếc mặt nạ thật đặc biệt, cũng . Cửa hàng lưu niệm trong khu giải trí bán ? mua một cái mang về kỷ niệm, bạn bè nhất định sẽ khen mắt thẩm mỹ."

"Cô đúng là mắt thẩm mỹ." Nó đến nỗi sống mũi nhăn , giọng the thé: "Hì hì hì, nếu cô thực sự thể bước khỏi nhà ma của , thì cứ đến cửa hàng lưu niệm bên cạnh, sẽ tặng một cái miễn phí."

Cố Hề Lịch liền xác định —— đây chính là Cô Mao.

"Vậy thì cảm ơn cô !"

Cô Mao càng lớn, tiếng khàn khàn như kim loại ma sát:

"Khà khà khà… nếu như thật sự còn thể ngoài! Đi, xếp hàng …"

"Chắc cần xếp hàng ."

Cố Hề Lịch giơ lên tấm vé nhanh.

Tiếng của Cô Mao đột ngột nghẹn , trừng mắt cô một cái, nghiến răng ken két, bực bội : "Cô vé nhanh! Đồ đầu đáng chết… Đi theo !"

Rõ ràng vô cùng căm tức, nhưng vẫn dẫn hai đến lối treo bảng Lối soát vé nhanh. Cô Mao lôi từ trong n.g.ự.c một con dấu đỏ, “cộp” một cái lên vé của họ vung tay xua: "Đi thẳng con đường đến cuối!"

Cố Hề Lịch định cầm vé thì Cô Mao bỗng ghì chặt, ghé sát mặt cô, thở tanh tưởi tràn :

"Chúc hai về... lưỡi của cô cũng tồi, thể miễn cưỡng dùng."

Mùi m.á.u tanh nồng nặc khiến Cố Hề Lịch lập tức bùng nổ. Cô giật mạnh tấm vé về, chỉ thẳng mặt Cô Mao, xỉa xói: "Cô cũng xứng động lưỡi của bản đại tiên ? là mơ mộng hão huyền! Lòng thì hẹp hòi, khen một câu vênh váo, còn giả bộ tặng quà. Chỉ sợ lấy cái mặt nạ rởm nổi trận lôi đình, còn mở miệng nguyền rủa — thứ rác rưởi gì thế! Bản mặt thì như quỷ, còn giả vờ ‘đeo mặt nạ’. Mũi lợn cắm hành —— tưởng qua mắt ai chắc?!"

Cô Mao: ???

Bạch Hạo Vũ ngây tại chỗ: “…”

Trong đầu nổ tung một câu —— cái gì trời?!

Không chỉ "đốp chát" với , ngay cả vong linh cũng dám "cà khịa" thẳng mặt ?

Gương mặt xanh lét của Cô Mao khẽ run, đôi mắt trừng trừng: “Cô… gì?”

Cố Hề Lịch nhướng mày, lạnh: " ? gì cả! Cô Mao, cô nhầm ."

Cô Mao: "..."

= ... =

【Ối giời ơi, cái tính nóng nảy của !!】

【Ha ha ha ha, streamer chửi , báo cáo online!】

【Cô Mao thể c.h.ế.t tại chỗ, tức chết!】

【Cái phù hợp với nhân vật Bán Tiên , "ớt cay nồng", nào cắn, đó !】

từng mơ rằng, một ngày đồng cảm với một vong linh, thật là, tay Cô Mao run đến nỗi thành bóng ma kìa...】

-------------------

Tiểu kịch trường:

Cô Mao: "A a a a, nhất định g.i.ế.c c.h.ế.t cô !"

Từ Hành: "Lúc đầu cũng nghĩ như ."

Cô Mao: "Ông đường đường là Boss một lĩnh vực vong linh..."

Từ Hành: "Ừm, đường đường là Boss một lĩnh vực vong linh, cũng moi mất tim."

Cô Mao: "..."

là Boss lĩnh vực vong linh ? Không ... sám hối, xứng đối đầu với Bán Tiên!!!

Loading...