[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 29: Công Viên Giải Trí (11)
Cập nhật lúc: 2025-08-18 11:20:33
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
NPC duy nhất còn chậu gỗ để ý đến chiếc túi xách. Vừa mất vợ và con trai, ông ngây dại, chỉ thò đầu ngoài, nửa treo lơ lửng, điên cuồng xuống dòng nước, mong tìm một bóng dáng quen thuộc. chậu gỗ cuốn trôi xa, nơi hai con rơi xuống giờ chỉ còn gợn sóng nhạt nhòa.
Tìm lúc , chẳng khác nào “khắc chu cầu kiếm”.
Dưới nước rõ ràng sâu, trong đến mức thể thấy từng viên gạch men trắng lót đáy. Thế mà hai , chỉ tiếng “ào” ngắn ngủi, ngoài vài bọt nước vỡ tung thì còn dấu vết nào nữa. Không thể, bóng đen, chẳng còn gì cả.
Quá bất hợp lý. Quá quỷ dị.
“Tại như ?”
Bạch Hạo Vũ kéo mạnh NPC trở , cho ông thò tay xuống nước.
“ cũng chuyện gì xảy … đừng! Nếu cũng kéo xuống thì ?”
Người đàn ông hoảng loạn rụt tay , mặt tái nhợt, lắp bắp:
“, đúng… thể xảy chuyện, ngoài, tìm nhân viên! Đây chắc chắn chỉ là một tai nạn, nhất định cách giải quyết!”
Cố Hề Lịch thầm nghĩ, nếu nhân viên thấy câu , chắc chắn sẽ cho ngoài nữa !
Cô liếc sang Bạch Hạo Vũ, thấy trong mắt cũng thoáng hiện cùng một ý nghĩ — cái giọng cứ như đang dựng flag .
Quả nhiên, ngay khi ông dứt lời, bầu trời nứt một đường, mưa trút xuống xối xả. là Thành phố bão táp, bão đến thật .
Hạt mưa lớn như hạt đậu, rơi lên kêu “bộp bộp”, đau rát da thịt. Chậu gỗ nhanh chóng biến thành một cái thùng hứng nước khổng lồ, mực nước trong lòng chậu dâng lên từng tấc.
Cả ba vội vàng dùng tay tát nước ngoài, nhưng đuổi kịp tốc độ mưa rơi.
Trong lúc tay chân đều bận rộn, Cố Hề Lịch nghiêng đầu, bình thản với đàn ông:
“Cho mượn cái túi của gia đình .”
Không chờ đối phương kịp phản ứng, cô lôi túi , mở toang.
Nữ chủ nhân của gia đình hẳn là một ngăn nắp, bà cuộn tiền thành từng cuộn, nhét gọn trong ngăn nhỏ bên trong túi xách—quả thật tiện tay đến mức khiến khác cảm ơn.
Gió lớn mưa to, NPC chỉ thể mơ hồ thấy bóng dáng Cố Hề Lịch. Thấy cô lật tung túi, hết sức tự nhiên nhét tất cả tiền trong túi , ông sững , nhất thời còn tưởng ánh mưa hoa mắt.
Ngay đó, Cố Hề Lịch thản nhiên dùng chiếc túi da dung tích khá cho cái gáo, múc từng vốc nước hất ngoài. Động tác dứt khoát, mạnh mẽ, khác gì một đang nghiêm túc việc.
Trong khoảnh khắc , chiếc túi da từng chứa đầy tiền và kỷ niệm gia đình, trở thành công cụ sinh tồn hữu hiệu nhất con thuyền. Và cũng bởi vì nó, cái chậu gỗ lớn mới thoát khỏi nguy cơ chìm nghỉm.
Mưa ngớt, ai kịp thở phào thì phía hạ lưu dâng lên một lớp sương trắng xóa, dày đến mức như một bức tường chặn ngay mặt. Chậu gỗ cho họ bất kỳ cơ hội chuẩn nào, trượt thẳng làn sương trắng, khiến những chậu ngay lập tức thấy gì, tầm che khuất.
Bạch Hạo Vũ run giọng: “Lạnh quá…”
là lạnh, giống như ném thẳng lòng hầm băng. Cố Hề Lịch cảm thấy năng lượng trong cơ thể đang rút cạn nhanh chóng. Cô siết chặt mái chèo, thử chọc về phía .
Nếu đầu mái chèo chạm thứ gì đó, ít nhất chứng minh trong sương còn “thực thể” tồn tại. nếu chạm trúng gì… thì đáng sợ hơn. Bạch Hạo Vũ cảm nhận gì đó đang ẩn trong sương. Mà những thứ du khách thể chạm , phần nhiều chính là loại hồn ma phi vật chất — cũng đồng nghĩa, tất cả phương pháp thông thường đều vô dụng.
Kết quả là mái chèo chẳng chạm thứ gì cả…
Ngay lúc , một giọng hát vang lên. Không phát từ , như thể đến từ khắp bốn phía, văng vẳng, mơ hồ, chẳng thể phân biệt là tiếng tiếng .
Cố Hề Lịch xuống, căng tai lắng , chỉ bắt vài câu ngắt quãng:
“Ta chờ đợi ngọn tháp cao…
Đợi đến… đợi một con quái vật xí đến…
Hu hu… cuối cùng, cũng trở thành một con quái vật xí…”
Âm điệu réo rắt, quỷ dị, khiến gai sống lưng. Càng chú tâm, ý thức càng rơi hỗn loạn, như thể não bộ phủ một lớp sương mù, phản ứng chậm hẳn .
Cố Hề Lịch chợt phát hiện, cái chậu gỗ dường như rộng , bờ mép cũng biến mất… Đây là đang lên bờ ?
“Không!!!”
Cố Hề Lịch véo mạnh cánh tay . Cơn đau nhói khiến cô “sì” một tiếng, lập tức bừng tỉnh, ý thức kéo về thực tại.
“Tùm!” — một tiếng nước vang lên.
Cô vội sang, thấy NPC ngã xuống sông, thể ông tự nhảy xuống nước, là do ảnh hưởng bởi tiếng hát ? Cô định mở miệng hỏi tình hình của Bạch Hạo Vũ, thì thấy : “Ai đang hát ?”
Cố Hề Lịch cũng ai đang hát.
Bạch Hạo Vũ hát theo vài câu, : “Bài hát thật đấy!”
Cố Hề Lịch: “???”
Đây rốt cuộc là ảnh hưởng bởi tiếng hát, là ảnh hưởng?
Không rõ là ảo giác thực tại, nhưng ngay khi Bạch Hạo Vũ buông lời khen “bài hát ”, tiếng hát bỗng dần tan biến, như thể câu đó dịu . Làn sương trắng vốn mù mịt cũng bắt đầu loãng , để lộ tầm xa hơn.
Chiếc chậu gỗ chậm rãi trôi thêm một đoạn, trong mờ mịt bỗng hiện một bóng đen sừng sững. Đó là một ngọn tháp đen cao vút, lạnh lẽo và cô tịch. Ngẩng đầu lên mãi mới thấy đỉnh tháp.
Trên đỉnh , thấp thoáng bóng dáng một phụ nữ. Gương mặt cô sương che khuất, thể phân biệt rõ ràng. Chỉ thấy tấm váy dài màu xanh biếc phủ xuống, vạt váy buông lững lờ, quét nhẹ lên mặt đá lạnh lẽo.
Bạch Hạo Vũ: “Giọng hát như , chắc chắn là một cô gái xinh .”
Cố Hề Lịch mơ hồ cảm nhận ánh mắt phụ nữ khóa chặt Bạch Hạo Vũ. Ngay khi cất lời khen ngợi, bóng dáng bỗng run rẩy, như thể chỉ chực lao thẳng xuống từ đỉnh tháp. Cảm xúc cuộn trào dữ dội, tưởng chừng chẳng thể kiềm chế.
Thế nhưng, rốt cuộc cô vẫn yên, hình lay động trong gió, chỉ lặng lẽ dõi theo. Đôi mắt mơ hồ trong làn sương như chịu rời khỏi họ, cho đến khi chiếc chậu gỗ lững lờ trôi xa.
Con thuyền nhỏ tiếp tục xuôi dòng, dần thoát khỏi vùng nước phủ đầy sương trắng. Quãng đường còn yên ắng lạ thường, sự kiện nào khác xảy .
Bạch Hạo Vũ trái : “NPC ?”
Cố Hề Lịch: “Vừa tự nhảy xuống nước.”
Bạch Hạo Vũ kinh ngạc:
“Sao gì nhỉ… À, hình như đầu óc cứ mơ mơ màng màng, bây giờ mới đột nhiên tỉnh táo .”
Cảm giác đó giống chứng ù tai. Khi ù tai, con nhận bản đang vấn đề. Chỉ đến lúc tiếng ù biến mất, rõ ràng âm thanh xung quanh, mới chợt hiểu trạng thái đó hề bình thường.
Thực tế, Bạch Hạo Vũ chịu ảnh hưởng từ khúc hát . May mắn , lao xuống nước như những kẻ khác, mà chỉ lạc trong giai điệu mê hoặc … Quả nhiên, vận khí thật !
Cố Hề Lịch ném cho hai cuộn tiền. Nguyên tắc là, bất cứ thứ gì lấy , nếu thể chia đều thì mỗi giữ một nửa. Không nên bỏ tất cả trứng cùng một giỏ, như mới bảo đảm an tài sản tối đa.
Bạch Hạo Vũ cởi cúc áo, kéo khóa áo trong, lấy một chiếc ví nhỏ, cất một cuộn tiền đó. Cố Hề Lịch thoáng thấy trong ví một cây kèn harmonica. Cuộn tiền còn nhét túi áo ngoài, vốn khá nhiều ngăn để đựng đồ.
Thấy ánh mắt của “đại lão”, Bạch Hạo Vũ lập tức rút kèn harmonica : “ thổi cho cô một đoạn nhé?”
Nơi ở của Cố Hề Lịch là một khu vực an , mỗi sáng sớm đều vang lên âm nhạc cùng một đoạn thơ truyền cảm hứng cho cư dân. Người dân ở đây thể là lớn lên trong giai điệu du dương .
Trên Trái đất tồn tại vô khu vực an lớn nhỏ. Do sự khác biệt về địa lý và phong cách lãnh đạo, “luật lệ” ở mỗi nơi giống .
Khu vực an , nơi mỗi ngày đều phát nhạc cho cư dân, xem là một trong những nơi pháp luật tương đối nghiêm minh.
Thế nhưng, so với nơi Bạch Hạo Vũ sinh sống, khu vực của Cố Hề Lịch vẫn còn nhiều thiếu sót. Rõ ràng, nơi Bạch Hạo Vũ lớn lên hệ thống pháp luật thiện hơn. Ở đó, những tài năng âm nhạc sẽ yêu mến và tôn vinh, giống như siêu thời kỳ tận thế.
Những thiết với Bạch Hạo Vũ đa phần đều là yêu đời; trong đó một từng là nhạc sĩ nổi tiếng khi thế giới sụp đổ. Nhờ , từ nhỏ nuôi dưỡng trong bầu khí âm nhạc, khả năng cảm thụ tinh tế và chơi nhiều loại nhạc cụ.
Cố Hề Lịch khẽ gật đầu. Bạch Hạo Vũ áp harmonica lên môi, nhẹ nhàng thổi một giai điệu. Bản nhạc cô từng , nhưng êm tai đến lạ, hơn nhiều so với tiếng hát quái dị của phụ nữ .
Tiếng kèn dìu dặt vang lên, nhịp nhàng theo từng cú dậm chân khẽ khàng của Bạch Hạo Vũ thành chậu gỗ.
Bên ngoài, mưa ngớt, chỉ còn lất phất vài hạt, dần dần tạnh hẳn.
Bạch Hạo Vũ thổi xong một khúc, mỉm với Cố Hề Lịch:
“Thật bằng phụ nữ . Giọng hát của cô giàu cảm xúc hơn nhiều, như thể chất chứa trọn vẹn bi thương và khát vọng.”
Năng lực mỗi mỗi khác. Với những kẻ trực giác đặc biệt, thế giới trong mắt họ là một bức tranh khác hẳn. Ví như Bạch Hạo Vũ — trực giác sắc bén khiến dễ dàng cảm nhận những tầng ý nghĩa ẩn trong âm thanh, nhưng đồng thời cũng thể biến chúng thành thứ m.á.u me đáng sợ. Nếu Cố Hề Lịch rõ mặt trong tranh, thì trong mắt , kẻ đó lẽ đang nụ quái dị.
Cố Hề Lịch cảm thấy . Trong tai cô, giọng hát phụ nữ quá chát chúa, the thé đến mức như gào thét, chẳng hề êm tai. Dù khả năng thưởng thức âm nhạc tinh tế, cô vẫn là một bài hát . Với cô, khúc hát chẳng hề dễ . đối với Bạch Hạo Vũ, nó như khúc nhạc thiên đường — nếu , chẳng liên tục tán dương bản nhạc đứt đoạn .
Thực , khi trong chậu gỗ chỉ còn hai , nguy cơ chìm giảm đáng kể. để tránh phiền phức về , cả hai vẫn cẩn thận tát hết phần nước đọng ngoài.
Bạch Hạo Vũ ngẩng đầu màn mưa dày đặc, khẽ lẩm bẩm:
“Lại mưa lớn .”
Nỗi lo lắng ban nãy quả thừa. So với cơn mưa gió mịt mùng lúc , trận mưa rả rích chẳng đáng kể chút nào.
Một vật gì đó rơi từ xuống. Cố Hề Lịch lập tức cúi tránh. Khi ngẩng lên, cô thoáng thấy đó chỉ là một chai nước khoáng bằng nhựa—đập trúng cũng chẳng gây thương tích.
, chiếc chậu gỗ khựng . Phía một thanh gỗ chắn ngang, chặn lối , giống như xe rời khỏi bãi đỗ nhưng cần chắn giữ . Nếu ai nâng thanh chắn lên, tuyệt đối thể vượt qua.
Trên thanh gỗ , một chiếc đồng hồ đếm ngược đang nhấp nháy: 15 phút.
Có lẽ, chỉ khi thời gian đếm ngược kết thúc, chuyến hành trình mới tiếp tục.
Trên hai bức tường hai bên đột ngột hiện lên những dòng chữ mơ hồ, nhưng màn mưa dày đặc khiến thể rõ.
Cố Hề Lịch nheo mắt: “Chèo thuyền qua xem.”
Hai dồn sức chèo chiếc chậu gỗ khổng lồ sang một bên. Trên vách tường lộ một hàng chữ khắc rõ ràng:
[“Một ở giữa, hai bên trái, ba bên .”]
Việc chèo thuyền vốn chẳng dễ dàng, nhưng thử , họ nhanh chóng nắm kỹ thuật điều khiển. Tuy nhiên, ý nghĩa của hàng chữ vẫn là một ẩn .
Kim giây chiếc đồng hồ đếm ngược nhấp nháy dữ dội. Thời gian còn đến một phút, chỉ còn năm mươi mấy giây.
Bạch Hạo Vũ siết chặt mái chèo, gương mặt căng thẳng lộ rõ. Còn Cố Hề Lịch vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, như thể hề đồng hồ thúc ép.
Cuối cùng, kim giây chạy về con 0.
Đếm ngược kết thúc.
Thanh gỗ chắn đột ngột nâng lên.
Chiếc chậu gỗ vốn chặn bỗng “ào” một tiếng, dòng nước xiết cuốn phăng .
Địa hình bắt đầu đổi. Lúc thì dốc xuống bất ngờ, khiến tim như rớt khỏi lồng ngực. Có lúc chậu gỗ lao quá nhanh, cả hai suýt nữa hất tung ngoài.
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Hạo Vũ ngẩng đầu và kịp thấy trần nhà hiện lên một chữ rõ ràng — “ba”.
Anh lập tức gọi Cố Hề Lịch
“Ba là bên ,” nghĩa là dựa bên dựa bên ?
Chiếc chậu lúc đang trôi ở ngay chính giữa dòng. May , đôi mái chèo gỗ chắc chắn thể chống lên những tảng đá nhô khỏi mặt nước, đủ để điều chỉnh hướng .
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Tiếng động dồn dập vang lên. Từ phía cao, vô chai nước khoáng rơi xuống, tất cả đều rơi về phía bờ . Chai nhựa va mặt nước b.ắ.n tung tóe, vài chai trúng họ, đau rát nhưng nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-29-cong-vien-giai-tri-11.html.]
Cô thở phào.
Có vẻ như trò chơi biến thái đến , vẫn cho chơi thời gian để quen với luật chơi.
Đến lúc , bản chất thử thách rõ ràng — một trò chơi né tránh.
Khi trần nhà hiện “một”, chiếc chậu tuyệt đối thể ở giữa sông.
Khi hiện “hai”, thể ở bên trái.
Số “ba” thì thể ở bên .
Mỗi con xuất hiện, chơi sẽ một thời gian ngắn để điều chỉnh hướng chậu gỗ. Chỉ cần theo đúng “luật”, sợ những vật từ trời giáng xuống đập trúng.
Thứ rơi xuống ban đầu chỉ là chai nhựa, vô hại. nhanh, chúng biến thành bao gạo, thớt gỗ, ghế, bàn… Cuối cùng, thứ đáng sợ nhất từ cao rơi xuống là d.a.o bếp và rìu!
Trên lý thuyết, độ khó của trò chơi hề tăng. Người chơi luôn đủ thời gian né tránh. áp lực tâm lý thì mỗi lúc một nặng nề. Cảm giác rợn bủa vây — chỉ cần sơ sẩy, một lưỡi d.a.o hoặc rìu chạm , chắc chắn sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.
Mái chèo trong tay Cố Hề Lịch gần như vút lên theo nhịp nước. Trước khi vật tiếp theo từ trời giáng xuống, cô đưa chậu gỗ đến đúng vị trí chỉ định, thậm chí còn dư vài nhịp thở.
Kỹ thuật quá thành thạo khiến Bạch Hạo Vũ chỉ kinh ngạc , quên cả sợ hãi.
Mưa dần tạnh hẳn, dòng sông cũng bớt dữ dội. Chậu gỗ trôi chầm chậm về phía điểm cuối. Khi bánh xe trò chơi khép , Bạch Hạo Vũ vẫn giữ thăng bằng khá , còn Cố Hề Lịch thì thản nhiên nhảy phắt lên bờ.
Đến lượt , tình thế thuận lợi như thế. Chậu gỗ tròng trành, bờ cao hơn dự đoán, thể nhảy trực tiếp. Sau mấy giây do dự, Bạch Hạo Vũ đành chìa tay với đại lão, gương mặt ngượng ngùng.
Cố Hề Lịch liếc , chẳng chẳng rằng, cúi xuống nhặt mái chèo lên.
Bạch Hạo Vũ ôm đầu: “Bố ơi, con sai !”
Ái chà, đúng là sơ suất ! Cứ nghĩ tình nghĩa cùng sinh tử với đại lão thì thể nuông chiều một chút…
Cố Hề Lịch hừ lạnh: “ bảo nắm lấy mái chèo mà trèo lên. Lẽ nên để con d.a.o đó rơi thẳng đầu , để xem trong sọ đặc sệt hồ bột .”
Một ngày mà diễn kịch đến mức , mệt thật!
Khi phản ứng chậm, may mà đại lão kéo lên một cái. Vì hề cảm nhận nguy hiểm nên chân vẫn còn vững. Đến bây giờ nghĩ mới thấy sống lưng lạnh toát, cứ như thật sự dạo bước bên bờ vực tử vong.
Bạch Hạo Vũ ngượng, đưa tay định nắm lấy mái chèo thì thấy đại lão thẳng tay vung một cái, tay còn túm lấy cổ áo nhấc bổng, ném thẳng lên bờ. Anh siết cổ áo đến mức ho sặc sụa, còn kịp hồn thì thấy đại lão cầm mái chèo giáng liên hồi xuống mặt nước, như đang chơi trò đập chuột.
Vừa nãy còn lên gọi bố, giờ chỉ quỳ xuống nhận bố.
Rõ ràng cái bóng đen đang định lao tấn công , thế nên đại lão mới tay cứu mạng.
Chỉ là… thứ nước trông như một cái bóng mơ hồ, mái chèo thể khiến nó lùi , nhưng hình như chẳng gây sát thương thực sự. Dù thì cũng cần thiết g.i.ế.c nó trong lòng sông — lối ngay mắt. Chỉ cần đề phòng nó tập kích từ phía là đủ.
Lối chẳng gì đặc biệt, y hệt mấy cửa thoát hiểm trong trò nhà ma, thậm chí còn chút quê mùa, chẳng hề hoành tráng như tưởng tượng.
Cố Hề Lịch thản nhiên bình luận: “Nếu nguy hiểm đến tính mạng, trò cũng khá thú vị.”
Bạch Hạo Vũ: “…” phản đối.
Tóm , trò Thành phố bão táp ba điểm cần chú ý: 1. Tuyệt đối đừng để bất kỳ bộ phận nào chạm nước ngoài chậu — trong đó quỷ nước. 2. Vũ Nữ trong sương mù trắng sẽ hát, đừng để tiếng hát mê hoặc. 3. Đến lúc gió mưa dữ dội nhất, từ trần nhà sẽ rơi xuống chướng ngại vật. Chỉ cần nắm chắc quy luật thì thể dễ dàng né tránh.
Những kinh nghiệm rút thể dùng để trao đổi với các du khách khác.
Đến lúc , Cố Hề Lịch mới hiểu vì một nơi độ khó MAX như Công viên giải trí chủ đề tỷ lệ sống sót cao hơn hẳn so với các Lĩnh vực vong linh khác — bí quyết ở việc du khách thể trao đổi thông tin cho .
Nếu cô đoán lầm, các trò chơi tuy thể đổi một vài chi tiết nhỏ, nhưng thể nào để hai du khách bước cùng một trò mà chủ đề khác biệt .
Phiếu khảo sát trò chơi chỉ là tùy chọn, điền cũng chẳng cộng thêm phiếu. Người phụ trách phát phiếu là một phụ nữ đeo mặt nạ, giọng đặc biệt dễ .
Cố Hề Lịch cầm tờ khảo sát, tiện miệng hỏi: “Cậu gì từ bài hát ?”
Bạch Hạo Vũ trầm ngâm: “Sợ hãi, đau khổ, phẫn nộ… phần lớn đều là tuyệt vọng. lạ là, cảm nhận một thứ – hy vọng.”
Hy vọng giống như một hạt giống vùi sâu trong bùn lầy, sắp sửa nghẹt thở mà vẫn cố chờ ngày phá đất trồi lên, hướng về ánh mặt trời.
câu quá văn vẻ, Bạch Hạo Vũ dám .
Ngay lúc , Cố Hề Lịch để ý thấy ngón tay của nhân viên đeo mặt nạ khẽ co . Trong lòng cô lập tức hiểu rõ. Ở phần “ý kiến đóng góp” của phiếu khảo sát, cô :
“Trò chơi quá nguy hiểm, ba đồng hành đều chết. Đề nghị kiểm tra thiết trò chơi.”
Bạch Hạo Vũ: …???
Đây rốt cuộc là thao tác kiểu gì !
Nhìn ngoài thì đúng là một công viên giải trí, nhưng bản chất nơi vẫn là Lĩnh vực vong linh. Đã gọi là Lĩnh vực vong linh thì gì chuyện c.h.ế.t ? Kiểm tra thiết trò chơi cái quái gì chứ?! Rõ ràng đại lão đang mượn cái cớ “an ” để chỉ trích thẳng thừng.
Bạch Hạo Vũ tự hiểu, bản bao giờ đoán nổi cách suy nghĩ của đại lão.
Lúc , bụng cả hai đều réo, bèn quyết định tìm cái gì đó để ăn. Khi ngang qua tấm áp phích quảng cáo “Thế giới Nước Lớn”, Bạch Hạo Vũ chợt sững , chỉ tay: “Bán Tiên, cô thấy ngọn tháp đen trong tranh giống hệt ngọn tháp mà chúng từng thấy trong sương mù ?”
Cố Hề Lịch:“Không giống.”
Bạch Hạo Vũ gãi đầu gượng: “Không giống ? Ha ha… chắc nghĩ nhiều .”
Đừng quên năng lực của Bạch Hạo Vũ. Anh “giống”, thì khả năng lớn là thật sự điểm tương đồng, chứ chỉ nhầm. Trực giác của vốn nhạy bén, hiếm khi rơi ảo giác như kẻ khác.
Thế mà cái tên ngốc ! Cô phủ nhận “ giống”, liền ngoan ngoãn gật gù, “ ”, chẳng thèm nghĩ thêm lấy một chút.
Rõ ràng chỉ là câu buột miệng khi ngang bức tranh, bản cũng coi trọng. Thế nhưng Cố Hề Lịch thấy khó chịu một cách kỳ lạ. Một kẻ như , nửa đời sống sung sướng, bây giờ lạc Lĩnh vực vong linh, ngốc nghếch thế mà vẫn thể bình yên sống sót.
Không giống cô… Người với vốn thể so sánh, càng so chỉ càng chua xót.
Là một thầy bói, ngoài việc lúc nào cũng lôi bói toán , Cố Hề Lịch còn dựng cho một vỏ bọc khác — kẻ tham tiền. Phải sống như con chuột đồng nhỏ, ngừng tích trữ từng chút một cho bản , mới thể yên tâm tiếp tục sống.
Lúc cả hai vẫn thấy đói, nên quyết định dạo quanh công viên giải trí. Tuyệt nhiên vì tò mò, mà chỉ để thăm dò thêm về nơi . Họ chia tay ở quảng trường chính, hẹn lát nữa gặp .
Cố Hề Lịch men theo tuyến đường vòng ngoài đánh dấu bản đồ. Đi ngang qua một tòa lâu đài màu hồng, cô mới phát hiện mục tiêu mà tìm — trong công viên thật sự một ngọn tháp đen. Vì bốn phía đều là những công trình cao ngất che khuất, nếu vòng , gần như chẳng thể nào thấy .
Cô bước lên tháp đen. Đây chỉ là một tòa nhà bình thường, trong ngoài đều cầu thang xoắn, leo lên là tới đỉnh, gì kỳ lạ.
Từ đỉnh tháp ngoài, ánh mắt Cố Hề Lịch bỗng khựng . Trong ô cửa sổ của lâu đài màu hồng đối diện, thoáng lóe lên một mảng đỏ tươi. Một đôi tay bê bết m.á.u đang bám chặt song cửa, gắng gượng dùng chút sức tàn để cầu cứu.
Đó là một du khách. Cố Hề Lịch tên, nhưng cô rõ: sống nổi nữa. Bị đập đầu đến mức đó, ai thể qua khỏi.
Hơn nữa — kẻ sát nhân vẫn đang cạnh , tuyệt nhiên sẽ để cho cơ hội tiếp tục thở.
Cố Hề Lịch tháp đen lâu, nhưng thấy ai bước từ cửa chính lâu đài màu hồng. Rõ ràng tòa lâu đài còn những lối khác. Quả nhiên, một du khách hớt hải chạy trong, một lúc mới loạng choạng bước , mặt tái mét như mất hết hồn vía.
Người , cô nhớ rõ tên — Hạ Dĩ Côn.
Sau đó, Cố Hề Lịch gặp biến cố gì. Khi trở hội ngộ với Bạch Hạo Vũ, hai quyết định ăn.
Lần là Cố Hề Lịch chọn chỗ . Không ngờ đến nơi thì bắt gặp Hạ Dĩ Côn cũng ăn xong, đang chuẩn rời .
Cố Hề Lịch thong thả tiến đến, kéo ghế xuống ngay mặt . Cô duỗi chân phía , chiếm trọn lối . Lúc , nếu ai qua mặt cô, chắc chắn sẽ vấp ngã.
“Trời linh thiêng, đất linh thiêng, bói toán khắp thế gian đây vô địch…”
Cố Hề Lịch đang cao hứng ngâm nga thì bỗng thấy phục vụ tới. Cô lập tức đổi giọng, dõng dạc như hô khẩu hiệu:
“Cho hai đĩa bánh bao sủi cảo! Giấm với ớt cho thật nhiều, thêm một bát canh luộc bánh bao nóng hổi mang lên ngay!”
Hạ Dĩ Côn: “…”
Bạch Hạo Vũ: “Chào ! Chào ! Anh tên là Hạ Dĩ Côn đúng ? Chúng gặp ở cổng . tên là Bạch Hạo Vũ, đây là Bán Tiên… Bán Tiên bói cho Hạ một quẻ, ?”
Khóe miệng Hạ Dĩ Côn giật giật, theo bản năng đáp: “Không cần… cần .”
“Hắn cần, lão tử cần. Tính cho lão tử !”
Một giọng gầm từ ngoài cửa vọng . Người đàn ông mặc áo da, đầu quấn khăn đỏ chói, sải bước tiến , hét với phục vụ: “Mang sáu đĩa bánh bao sủi cảo đến, nhanh lên! Ôi trời, đói c.h.ế.t lão tử .”
Kẻ tự xưng “lão tử” cao to, mang ủng, hông đeo một con d.a.o cong sáng loáng. Từ khí chất đến phục sức, nổi bật một cách dị thường — rõ ràng chẳng cùng loại với các du khách khác, thậm chí ngay cả phong cách vẽ nên cũng như đến từ một khung tranh khác.
Mọi đều từng chạm mặt . Dù khi bước công viên giải trí mỗi một hướng, cho đến bây giờ vẫn mấy ai thật sự chuyện trò, nhưng khuôn mặt thì đều quen quen cả. Trong lòng ai cũng từng thầm đoán: những kẻ cùng tiến Lĩnh vực vong linh , rốt cuộc là hạng gì?
Trong họ, hai cái tên khiến khác chú ý nhất — Cố Hề Lịch và Võ Cương.
Không chỉ vì cách ăn mặc khác thường, mà cả khí chất của họ cũng khiến thể xem nhẹ.
Cố Hề Lịch, miệng lưỡi bén như dao, là thầy bói, chẳng ai dám chắc tài thật chỉ dối kiếm miếng ăn. đến giờ thì ai cũng hiểu: quả thật bản lĩnh, xảo quyệt, từng trải, khó đoán.
Còn Võ Cương là kiểu ngược hẳn. Thô ráp, lầm lì, chẳng mấy khi bắt chuyện với ai. dáng vẻ hung hãn và sức mạnh bộc lộ trong từng cử chỉ khiến thường chẳng ai dám chọc .
Hạ Dĩ Côn bên cạnh thấy Võ Cương thì cúi đầu. Mũi chân hướng ngoài, đây là động tác cơ thể nhỏ, bộc lộ sự mong cấp bách rời trong lòng.
Hạ Dĩ Côn bên cạnh, thấy Võ Cương thì lập tức cúi đầu, mũi chân xoay ngoài. Một động tác cơ thể nhỏ bé, nhưng bộc lộ rõ sự sốt ruột rời khỏi chỗ .
Cố Hề Lịch ngẩng đầu, giọng thong thả mà bén nhọn:
“Cung mệnh của tan vỡ, nơi chính là giao điểm của cát hung, điềm báo tai ương khó tránh. Nhìn qua thì trông vẻ hào sảng, rộng rãi… nhưng nhân trung sâu dài, đó là tướng tiểu nhân. Haiz, — mặt thiện, tâm ác.”
Võ Cương lập tức trừng mắt, như sắp nổ tung:
“Cô cái gì?!”
= …… =
[Phòng livestream của Cố Hề Lịch]
【Đem tiền bỏ túi ngay mặt ? Haha! Đây là thao tác kiểu gì thế!!!】
【Năng lượng cao ở ? bài hát cũng thường thôi mà~】
【Không … Những thiên phú, thứ họ thấy giống chúng .】
【Thế trong mắt Bán Tiên, thế giới trông như thế nào nhỉ?】
【Chắc là dối trá thôi…】
…
【Bán Tiên tháp gì ?】
【Góc thấy .】
【 dùng công nghệ chuyển góc , vẫn chẳng thấy!】
…
【Ôi, Võ Cương qua thấy . Lông mày rậm, mắt to, dáng cường tráng, chuẩn đàn ông menly~】
【Ơ kìa… Bán Tiên châm chọc. Còn phán “quân tử giả, tiểu nhân thật”.】
【 Bán Tiên với mới gặp một , từng chuyện mà? Tự dưng đánh giá thì vô lý… cũng hợp với logic hành động của Bán Tiên cho lắm.】
【 thế, Bán Tiên bình thường miệng độc nhưng luôn mục đích. Lần rõ ràng đang ở thế hợp tác, bỗng dưng dựng thêm kẻ thù thế nhỉ?】