Cố Hề Lịch đầu thấy một đàn ông hói đầu cách đó xa. Thật lòng mà , cô nhận từ , cũng đó từ lúc nào — khiến cô giật nảy cả . mặt chẳng hề lộ chút sợ hãi nào, chỉ ánh mắt thoáng qua một tia kinh hoảng nhanh chóng biến mất.
Một bình thường thì thể nào xuất hiện ngay sát gần mà lấy một tiếng động. Người đàn ông hói đầu chắc chắn là quỷ. Mà mặt quỷ, cô tuyệt đối thể để lộ vẻ yếu thế. Chỉ cần hoảng loạn, để lộ một kẽ hở trong lòng, thì coi như thua.
Người đàn ông hói tiến gần.
“Đồng học, bây giờ đang là giờ học, em đây gì?”
Nghe quát, Cố Hề Lịch chẳng những bỏ chạy, mà còn chủ động bước tới, mỉm đáp: “Thầy hiểu lầm , học sinh, là giáo viên mới đến hôm nay... Ồ, thầy là giám thị của trường ? A, là thầy Bạch ?”
Đôi mắt gã đàn ông hói đầu lướt qua thẻ giáo viên n.g.ự.c Cố Hề Lịch, mắt ông như lồi .
Giáo viên???
Mỗi trong trường đều thẻ phận. Gã hói cũng — chính là giám thị của trường.
Lúc Cố Hề Lịch ngang qua Tòa Giảng Đường 1, cuối hành lang một căn phòng bốn phía bằng kính, từ đó thể quan sát cổng trường, cả ba tòa giảng đường, và con đường dẫn tới sân bóng. Khi cô cảm thấy vị trí của văn phòng thật tuyệt vời, tình cờ thấy chủ nhân nơi đó — chính là .
Có lẽ đến phòng in ấn để bắt họ cũng chính là vị giám thị .
Mắt thầy Bạch đảo một vòng: “Giờ học mà còn lang thang ở đây gì?”
“ tiết, nên dạo một vòng quen với trường,” Cố Hề Lịch nhiệt tình đến gần thầy Bạch, mặt đầy nụ : "Hiệu trưởng thầy là nhiệt tình nhất trường, bảo gì rõ đều thể hỏi thầy. Vậy… thầy hai tòa nhà dùng để gì ?"
Đôi mắt giám thị Bạch đảo ngược lên , trong hốc mắt phồng lên mấy bọng nước đen sì. Gương mặt hướng về phía cô, da thì tái nhợt xanh xao, gân m.á.u đỏ hằn nổi lên, trông âm trầm quỷ dị đến cực điểm.
Giữa ban ngày ban mặt, mà Cố Hề Lịch vẫn cảm giác lưng nổi gió lạnh âm u.
Cảnh đáng sợ ? Chắc chắn là đáng sợ. đồng thời cũng chứng minh vị giám thị vấn đề. Người bình thường mà thấy cảnh hẳn chạy mất dép, còn Cố Hề Lịch giả vờ như thấy, còn gọi thêm hai tiếng: “Thầy Bạch? Thầy Bạch? Sao thầy trả lời?”
Thầy Bạch: "..."
Tên mù ?!
Cố Hề Lịch vẫn ngừng: “Thầy Bạch?”
Gã hói quái dị cô một lúc lâu, con ngươi đảo một vòng, khôi phục vẻ bình thường, miễn cưỡng đáp: "Đó là ký túc xá giáo viên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-71-truong-trung-hoc-duc-thach-so-1-7-1.html.]
Cố Hề Lịch “ồ” một tiếng.
Sau khi xong, thầy Bạch bỏ . Cố Hề Lịch chằm chằm lưng ông vài giây, bước nhanh đuổi theo, song song với ông .
Thầy Bạch: “Cậu theo gì?”
Biết rõ hiện tại gì , Cố Hề Lịch còn lý do gì để sợ.
Cố Hề Lịch lễ phép : "Đi theo thầy tham quan một chút, nếu gì rõ còn thể hỏi thầy."
Thầy Bạch: "..."
Hắn… trị nổi cô!
Mình còn đáng sợ nữa ?!
Trong khuôn viên trường rộng lớn, ở những nơi trống vắng thấy một bóng .
Thầy Bạch dường như đang dạo, một vòng quanh sân bóng rổ, một vòng quanh khu ký túc xá, đó đến thư viện.
Tiếng bước chân của Cố Hề Lịch vang rõ mồn một, đường cô còn ngừng bắt chuyện với thầy Bạch.
Hễ những nơi trốn, thì chỉ cần tiếng là lập tức cảnh giác, tuyệt đối để bắt quả tang.
Thầy Bạch cũng nhanh chóng nhận điều , ánh mắt Cố Hề Lịch u ám như quỷ, nhưng cô như , còn rạng rỡ.
Mãi đến khi mặt đỏ bừng vì tức giận, mà nụ mặt cô vẫn chẳng hề đổi. Cuối cùng, lòng vòng nữa, mà đến Tòa Giảng Đường 1.
Cố Hề Lịch vẫn kiên nhẫn bám theo. Theo lý mà , chẳng ai dám trốn ở Tòa Giảng Đường 1, cũng chỗ nào để trốn, cô chỉ thăm dò xem thầy Bạch rốt cuộc là loại tồn tại gì.
Cổng trường hẳn là lối duy nhất của lĩnh vực vong linh . Theo lẽ thường, cứ đến giờ tan học, cổng sẽ mở, du khách thể thoát khỏi. Người chơi chỉ cần cố nhịn, sống sót tới lúc . … gì chuyện dễ dàng như trong lĩnh vực vong linh?
Cố Hề Lịch theo thầy Bạch lên lầu. Khi đến cầu thang ở tầng ba, cô thấy ngoài hành lang tiếng quát nạt. Âm thanh tiếng sách trong lớp học át , rõ lắm.
Trước cửa lớp 12/2, một du khách đang kéo .
Cố Hề Lịch khẽ cau mày. Giờ học mà còn dám chạy tới tòa nhà giảng đường? Đã đủ gan đến đây, chuẩn mà lật xe thế ?