[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 8: Căn Nhà Cổ (8)

Cập nhật lúc: 2025-08-08 06:38:01
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Nguyên Bân nhíu mày, giấu sự trách móc:

“Em liều lĩnh quá đấy!”

từng trải qua ít thế giới vong linh, cô hiểu rõ sự đáng sợ của những quy tắc ẩn giấu. Chúng vô hình, dễ xem nhẹ, nhưng càng trải qua nhiều, càng thêm e sợ. Lời Lý Khả đó tuy nhiều chỗ vớ vẩn, nhưng một câu đúng: “trải nghiệm càng nhiều, càng hiểu quy tắc.” Với Kiều Nguyên Bân, cách phòng nhất chính là— thách thức những điều .

Cố Hề Lịch mắng dù mở két, phục, ưỡn cổ lên cãi:

“Em thấy chị cứ căng thẳng mãi nên mới . Em còn ba mạng cơ mà, chuyện gì cũng c.h.ế.t . Không khen em thì thôi, còn mắng em.”

Giọng điệu bất mãn, nhưng hành động nhẹ nhàng, cẩn thận.

Lúc Cố Hề Lịch chuyện, cô kéo ngón tay giữa của Kiều Nguyên Bân, chạm vết cắn hình trăng khuyết tay cô . Vết hằn sâu, rõ ràng là do chính Kiều Nguyên Bân để trong cơn căng thẳng, mà bản còn ý thức .

Những lời trách móc bỗng nghẹn . Kiều Nguyên Bân sững sờ, thốt nên lời.

Tình thế hiện tại tạm yên, Hoa Mông cũng thở phào, khen:

“Ha ha ha, vẫn là Tiểu Cố lợi hại.”

Cố Hề Lịch rút một mảnh vải trắng, tỉ mỉ quấn quanh lòng bàn tay cho Kiều Nguyên Bân. Thấy đối phương chỉ mím môi im lặng, đáp, cô hừ khẽ một tiếng, vẻ bất mãn vẫn còn đó, xoay đến bên két sắt.

Bên trong là một hộp trang sức. Không rõ trong đám dây chuyền lấp lánh , cái nào mới là thứ mà “chị dâu” trong mảnh giấy tìm. Mỗi món đều tinh xảo, đến mức khó rời mắt, nhưng trong thế giới vong linh, chúng chẳng khác nào phế vật—nên lập tức vứt sang một bên.

Hoa Mông moi từ đáy két một bức ảnh cũ kỹ, ố vàng, mép giấy sờn. Trong ảnh là hai cặp nam nữ cạnh , tư thế mật như chụp ảnh gia đình.

Hai đàn ông đều mặc vest chỉnh tề, tướng mạo giống đến bảy phần, qua em ruột. Người bên trái tuổi tác lớn hơn, môi nhếch lên thành một nụ gượng gạo, cứng nhắc. Người bên thì trẻ trung hơn, nụ rộng hơn, để lộ một phần răng. ánh mắt ống kính—mà nghiêng sang trai, trong ánh chứa một ý tứ khó đoán.

Hai phụ nữ hai bên, cùng mặc sườn xám. Người bên trái bụng nhô cao, hẳn là mang thai một thời gian, song vẻ rực rỡ của cô vẫn hề giảm sút. Cô khoác tay chồng , mỉm với ống kính, toát lên vẻ kiêu hãnh sang trọng.

Người phụ nữ bên thì kém sắc hơn, nhưng khí chất dịu dàng nhu thuận. Cô cũng khoác tay đàn ông bên cạnh, song nụ chỉ như một cái lễ phép gượng gạo, nhạt nhòa, trong đáy mắt còn thấp thoáng chút u buồn khó che giấu.

Phía bức ảnh một dòng chữ: [Từ gia, Từ Nguyên Hồng và gia đình, chụp mùa xuân.]

Khung cảnh trong bức ảnh rõ ràng chính là nhà họ Từ—ngôi nhà cổ mà bọn họ đang mắc kẹt.

Bốn gương mặt trong ảnh đều khí chất riêng, khó mà quên . Thế nhưng từ lúc bước đây đến nay, họ chỉ gặp vô vong hồn lẩn quẩn trong hành lang, tuyệt nhiên ai là những chủ trong ảnh. Nhà mang họ Từ, hiển nhiên bốn mới là chủ nhân thật sự. Những vong linh mà họ chạm trán chẳng qua chỉ là kẻ hầu ở.

Trong một gia đình quyền thế, vài hầu là chuyện bình thường. điều kỳ lạ là, tầng một và tầng hai hề thấy dấu vết chủ nhà. Vậy bọn họ đang ẩn ở ?

Ý nghĩ lóe lên, ai nấy đều đồng thời nghĩ tới một khả năng. Sắc mặt Hoa Mông trầm hẳn xuống, một lời, lập tức bước nhanh khỏi sảnh nhỏ.

Thân hình cao lớn, một cánh tay cũng đủ che khuất tầm của Cố Hề Lịch. Những phía càng chẳng thấy gì, chỉ cảm nhận khí đột ngột căng thẳng đến nghẹt thở.

Cố Hề Lịch ở ngay lưng, liếc thấy mồ hôi đang rịn thành từng dòng cổ Hoa Mông—một dấu hiệu hiếm hoi cho thấy đàn ông cũng đang căng thẳng cực độ.

Ngay đó, Hoa Mông di chuyển thể, Cố Hề Lịch hít một thật sâu, về phía cầu thang, lập tức khó chịu bịt miệng . Cảnh tượng giống như một bộ truyện tranh kinh dị phi lý trở thành hiện thực, điên cuồng kích thích thần kinh của mỗi .

Trên bậc thang thứ sáu của cầu thang xoắn ốc, một trong ba du khách rời đang đó, miệng nhét một quả bóng bằng chất liệu gì, gân xanh mặt nổi lên, tứ chi chặt thành từng đoạn và xếp gọn gàng bên cạnh .

Người thứ hai ngã c.h.ế.t chỉ còn cách bậc cuối ba bước. vĩnh viễn cũng thể chạm tới sảnh . Hai thi thể, hai tư thế giống hệt , như một bàn tay vô hình sắp đặt tỉ mỉ.

Điều khiến lạnh sống lưng là từ đầu tới cuối, dù ở trong phòng ngoài sảnh nhỏ, một ai thấy tiếng động nào. Vậy mà, ngay cầu thang, hai mạng âm thầm cắt rời, tàn nhẫn bày biện như một trò hề m.á.u me. Còn Mẫn Tam Húc, dẫn đầu, chẳng để chút dấu vết nào.

Lúc ai cũng hiểu vì gương mặt Hoa Mông lúc cứng đờ đến thế. Thứ hiện mắt chẳng khác nào cảnh tượng từ địa ngục: chỉ là nỗi sợ, mà còn là sự phi lý đến mức khiến đầu óc run rẩy. Giết , lẽ chỉ cần một đòn chí mạng. kẻ rõ ràng hề sự gọn gàng —nó từng nạn nhân đều trải qua nỗi đau đớn tột cùng.

Ý nghĩ rằng một ngày nào đó, chính bọn họ cũng sẽ đặt chân lên bậc thang đó, lập tức khiến dày quặn thắt. Một cơn buồn nôn đồng loạt dâng lên, chẳng ai còn giữ nổi bình tĩnh.

Khi , gần như tất cả đều lảo đảo tìm chỗ nôn hoặc ít nhất cũng ngoài vệ sinh. Đến khi trở , sắc mặt ai nấy đều trắng bệch như sáp. Họ tìm quanh một vòng, nhưng Mẫn Tam Húc biến mất, như thể ngay từ đầu từng tồn tại.

Một tân binh dè dặt lên tiếng:

“Có khi nào tìm lối … và rời khỏi đây ?”

Không ai trả lời. Không khí đông cứng , chỉ còn tiếng thở nặng nề vang lên trong hành lang.

vẫn từ bỏ, nhỏ giọng hỏi thêm:

“Nếu… nếu thật sự thoát , chúng ?”

Kiều Nguyên Bân liếc sang, giọng dứt khoát mà lạnh nhạt:

“Dù ai rời khỏi thế giới , những du khách khác cũng sẽ nhận bất kỳ thông báo nào.”

Tân binh xong, vai rũ xuống, như thể lấy mất chút hy vọng cuối cùng.

Một hồi ồn ào trôi qua trong vô nghĩa. Không ai tìm thêm manh mối nào khác. Nếu tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm khốc của hai cái xác cầu thang, lẽ Hoa Mông còn dám mạo hiểm thử leo lên. giờ đây—khi cái c.h.ế.t treo lơ lửng ngay mắt—thì còn ai đủ can đảm bước thêm nửa bước nữa?

Cố Hề Lịch bệt xuống, lưng tựa tường, cằm chống tay, ánh mắt lơ đãng dừng nơi bức tranh treo đối diện. Kiều Nguyên Bân cũng lặng lẽ xuống bên cạnh. Mùi nước còn vương tóc và áo cô , hiển nhiên mới rửa mặt xong, nhưng sắc mặt vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu.

Cố Hề Lịch: “Chị Kiều, vết thương của chị chảy m.á.u .”

Kiều Nguyên Bân mở lòng bàn tay , thấy vết m.á.u mới miếng vải trắng: “Vết thương nhỏ thôi, lành .”

Cố Hề Lịch: “Em vết thương tay chị kìa.”

Đó là vết thương do Kiều Nguyên Bân một con d.a.o rơi xuống thương khi chạy khỏi phòng. Vết thương khá dài, thực cũng khá sâu, nhưng lúc đó chỉ xử lý sơ sài, bây giờ rỉ m.á.u cũng là chuyện bình thường. Cố Hề Lịch quấn băng gạc cho cô , còn thắt một chiếc nơ xinh xắn.

Kiều Nguyên Bân ngẩng đầu hai bức tranh kỳ lạ tường: “Em thấy những bức tranh vấn đề ?”

Cố Hề Lịch: “Ừm, em nghĩ manh mối còn chính là những bức tranh .”

Đêm tối điểm dừng, ánh nến lắc lư hắt bóng dài lên tường, lúc sáng lúc tối như đang trêu ngươi. Việc giải mã hết đến khác rơi bế tắc, khiến dòng thời gian ở nơi như biến dạng, còn ý nghĩa ban đầu. Bị giam hãm trong mê cung quỷ dị, thần kinh của luôn căng như dây đàn; cứ thế kéo dài, sớm muộn gì cũng sẽ đứt gãy, dẫn đến sụp đổ.

Kiều Nguyên Bân khẽ : “Em đúng là từng nản.”

Cố Hề Lịch mỉm , ánh mắt sáng long lanh: “Em chỉ nghĩ nếu chết, nhà sẽ đau lòng thế nào… em dám buông xuôi. Ôi, chị , họ cưng chiều em lắm.”

Kiều Nguyên Bân lặng im. Cách Cố Hề Lịch nhắc đến gia đình dịu dàng đến mức ngọt ngào, đủ để thấy đây cô sống trong một chiếc hũ mật đong đầy. Ngọt ngào quá nhiều, đến mức lan ngoài, khiến khác cũng vô thức mềm lòng. Nếu đó là em gái , lẽ cô cũng sẽ yêu thương như thế.

“Bụp!”

Âm thanh khô khốc vang lên, tất cả đều giật bắn. Tiếng động phát từ sảnh nhỏ. Không ai dám bước ngay, cả nhóm im lặng chờ đợi, tim đập dồn dập. Một lát mới lấy hết can đảm kiểm tra, thì phát hiện cửa sổ vốn đóng chặt chẳng mở toang. Rất thể tiếng động ban nãy chính là tiếng cánh cửa sổ bật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-8-can-nha-co-8.html.]

Một luồng gió lạnh lẽo ào , quét qua sảnh, mang theo thở của đêm tối.

Cánh cửa sổ bất ngờ mở khiến rơi một chuỗi liên tưởng vô tận. Trong ngôi nhà cổ khung cửa, chẳng lẽ đó từng ai thử mở? Chắc chắn , nhưng tất cả đều khóa chặt, tài nào lay chuyển, mà cũng chẳng ai dám liều lĩnh đập vỡ.

Một cơn gió dù mạnh mấy cũng thể tự mở chốt sắt . Vậy thì thứ mở cửa sổ… tuyệt đối gió, cũng con .

Sáu bọn họ đều ngay tại hành lang, từ đầu đến cuối ai rời . Vậy thì… thứ vượt qua họ thế nào để mở cửa sổ?

Hoa Mông: “Không nhất định là vong linh, thể là sự kiện ngẫu nhiên trong thế giới .”

Cố Hề Lịch ngẩn . Ngoài Hoa Mông, những còn đều hề đến khái niệm .

Thấy ánh mắt nghi hoặc, Hoa Mông giải thích: “Đôi khi, manh mối trong thế giới vong linh lúc nào cũng tìm thấy trực tiếp. Nó thể xuất hiện thông qua một sự kiện đặc biệt, hoặc chỉ khi chúng thành một điều kiện tiên quyết nào đó thì mới lộ . Có lẽ chúng chạm thứ gì đó nên cửa sổ mở, hoặc cũng thể Mẫn Tam Húc kích hoạt sự kiện ở nơi khác.”

Không ai thấy thi thể, thì mặc nhiên coi như vẫn còn sống.

Tuy nhiên, kết luận vẫn cần xem xét .

Cố Hề Lịch bước tới gần cửa sổ. Thực , cửa sổ mở cũng chẳng khác biệt gì. Bên ngoài chỉ là một màn đêm đặc quánh, đen đến mức nuốt trọn ánh sáng. Không , cũng chẳng trăng, như thể bầu trời biến mất.

Nếu liều lĩnh bước khỏi đây, e rằng thứ chờ họ trong bóng tối còn khủng khiếp hơn lũ ma ám trong ngôi nhà cổ .

"Tìm thấy "

Bên ngoài rõ ràng cây cối, hoặc cũng thể là cây cối . Thế nhưng, khi cửa sổ mở , gió lạnh thổi , cuốn theo mấy chiếc lá khô bay lả tả trong. Một chiếc rơi xuống gầm ghế sofa.

Chu Khánh cúi xuống nhặt chiếc lá , vô tình chạm thứ gì đó bất thường bên . Khi rạch lớp da bọc ghế , trong lớp lót mềm mại giấu một chiếc hộp nhỏ, hình dáng như hộp trang sức.

Phát hiện khiến cả nhóm im lặng trong chốc lát. Nếu bên trong sofa cũng bí mật, còn bao nhiêu nơi khác trong ngôi nhà cổ đang che giấu những thứ tương tự?

Suy nghĩ lóe lên khiến ai nấy rùng . là họ tìm kiếm, nhưng bao giờ đủ kỹ lưỡng. Mà để lục soát “đủ kỹ lưỡng” trong một ngôi nhà quái vật như thế ... chẳng khác nào tự đào hố chôn . Phá tung từng món đồ, từng vách tường, từng tầng sàn để tìm xem gì giấu trong đó — thì mất bao lâu, và sẽ đánh động bao nhiêu thứ đang ẩn nấp?

“Mọi đang gì ở trong đó ?”

Đột nhiên, giọng của Mẫn Tam Húc vang lên từ cửa. Không ai đó từ khi nào. Trên dính đầy vết máu, trông như từ địa ngục. Ánh mắt lướt qua trong sảnh nhỏ, thoáng mơ hồ, nhưng ngay đó mở to, tràn ngập hoảng hốt. Không một lời, đầu bỏ chạy.

Cả nhóm sững sờ. Chuyện quái gì ?

Hoa Mông lập tức đầu theo hướng ánh mắt của — và lập tức lạnh sống lưng. Ở khung cửa sổ mở, chỉ là gió lạnh thổi . Thứ thấy chính là những bóng đen quái dị, ban đầu tưởng chỉ là bóng đổ, nhưng kỹ, đó là một chất lỏng đen đặc, dính nhớp, như sinh mệnh riêng. Nó lặng lẽ tràn qua bệ cửa sổ, từng chút từng chút một chiếm lấy sàn nhà.

nửa căn phòng từ lúc nào mà chẳng ai .

Giày của Hoa Mông nhuộm một vệt đen nhớp. Còn tệ hơn, Cố Hề Lịch gần cửa sổ nhất, hai chân gần như chất lỏng đen nuốt trọn.

cảnh tượng an chỉ là ảo giác? Hay chính thứ quái vật mắt mới là ảo giác?

nữa, cứ chạy !

Hoa Mông hất mạnh mấy , giũ sạch chất lỏng dính giày, lập tức bỏ chạy. Những khác phản ứng y hệt. Thân hình Lý Khả tuy nặng nề nhưng phản ứng nhanh nhất, gần như vượt cả Hoa Mông nửa nhịp, lạch bạch lao về phía cửa.

Chỉ Cố Hề Lịch — thể nhúc nhích.

Chất lỏng đen quấn chặt lấy chân cô, trườn cao đến bắp, nặng nề như xiềng xích. Nếu giữ , cô thể thoát chỉ bằng cách cởi giày.

Chết tiệt! Chuyện gì xảy thế ? Cô nhận bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào.

Có lẽ cánh cửa sổ chính là điểm khởi động cho một “sự kiện bí ẩn” nào đó. Cũng thể, nó chỉ đơn giản là hồi chuông mở màn cho một cơn ác mộng mới. Dù thế nào, cô quá chủ quan.

Cố Hề Lịch liếc quanh sảnh trong tuyệt vọng — thật mỉa mai, chỉ trói chặt ở đây. Nếu tiếng hét vội vã của Mẫn Tam Húc, lẽ cả nhóm nuốt trọn mà chẳng ai .

Kiều Nguyên Bân thì may mắn hơn. Một chân cô chạm chất lỏng, kịp giật mạnh , nhảy tránh, vội vàng giũ sạch. Trong lúc tháo chạy, ánh mắt của cô chạm Cố Hề Lịch.

Cố Hề Lịch kêu cứu. đôi mắt mở to, run rẩy, ngập tràn sợ hãi và tuyệt vọng, còn gương mặt mất hết vẻ bình tĩnh thường ngày, chỉ còn một biểu cảm duy nhất—hoảng loạn tột cùng.

Kiều Nguyên Bân chạy hai bước, nhặt một cây gậy golf, cắn răng đầu : “—Nắm lấy nó!”

Cố Hề Lịch: “Chị Kiều...”

Kiều Nguyên Bân rõ hành động là nghịch lý, là tự đẩy chỗ chết. cổ họng nghẹn , cô chỉ thể gào lên, giọng run rẩy mà kiên quyết: “Chết tiệt!… Chị cũng một đứa em gái…”

Kể từ ngày gặp Cố Hề Lịch, bóng dáng cô bé luôn thấp thoáng trong lòng. Nụ ngây ngô, cái cách bướng bỉnh chống cằm, cả cái giọng nũng nịu “chị ơi” vẫn còn như quanh quẩn bên tai.

Làm thể lưng bỏ chạy?

Làm thể trơ mắt Cố Hề Lịch bóng đen nuốt chửng?

= …… =

【Chị Kiều chạy … a a a, chị Kiều !!!】

【Huhu, đây là tình chị em cảm động trời đất gì thế .】

【Mấy chắc hành động của chị Kiều là do Tiểu Cố cố ý sắp đặt ?】

【Nghe cứ như thuyết âm mưu ! Trong thế giới vong linh, áp lực thế mà Tiểu Cố vẫn thể phá giải tranh thủ gây dựng tình cảm ?】

【Không thể, , tin】

--------------

Lời tác giả:

Tiểu kịch trường:

Phóng viên phỏng vấn: Chị Kiều bao giờ một lời nào về chuyện của , nên dùng tư thế nào để lấy lòng cô ?

Tiểu Cố, mỉm : Không chuyện đó, chuyện lấy lòng gì cả. Đồng chí, hình như hiểu rõ năng lực thiên phú của , là thiện đấy! Mọi nên thiết với , dù thì những gì , đều !

Phóng viên: …

Phóng viên: Chúng thể một câu thật ?

Tiểu Cố: Đồng chí cái gì ?! bao giờ dối!

[…Phát hiện năng lượng lời dối quá mạnh, Trái đất nổ tung!!! = Kết thúc văn =]

Loading...